Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Nước Đường Nâu

Chương 166: Nước đường nâu Chương 166: Nước đường nâuChương 166: Nước đường nâu

Chỉ riêng về tính độc lập, tự thân các cô gái ấy đã rất lợi hại rồi, thế nên cạm bẫy phổ thông cũng không thể nào đối phó bọn họ được. Nếu lại giữ thêm một tờ giấy trắng hộ mệnh, thế thì kết quả đã rõ rành rành rồi.

Đây cũng là lý do tại sao Trần Hiểu Manh lại ghét Giang Thành như vậy.

Tên khốn này không chỉ trộm đi tờ báo manh mối của chính mình trong nhiệm vụ đầu tiên, mà còn tự đào hố chôn mình trong nhiệm vụ lần này, từ đó đã dẫn đến việc lãng phí mất một lá bùa cứu mạng quý giá.

Nếu chuyển góc nhìn mà phân tích tiếp, giả sử có người đối xử với Giang Thành như vậy, hắn chắc chắn sẽ rượt tới nhà, sau đó đào mộ tổ tiên của tên kia lên.

Điểm thứ tư, chính là sóng điện não mà tên mập từng nhắc đến.

Từ trước đến giờ, Giang Thành vẫn luôn suy nghĩ về cơ chế hình thành Ác mộng và phương pháp thu nạp người chơi vào. Những gì mà tên mập nói đã mở ra một cánh cửa mới cho hắn.

Hắn lấy một chiếc bút ghi âm tỉnh xảo màu đen tuyền ra, đặt bên cạnh mình. Bên trong cây bút này có lưu cuộc trò chuyện giữa một người phụ nữ tên Hồ Yến và hắn.

Giang Thành hơi nheo mắt lại.

Cuộc đối thoại rất rối loạn, đầy những tiếng động lạ.

Điều kỳ lạ hơn nữa chính là, âm thanh nghe như dòng điện xẹt kia chỉ xuất hiện mỗi khi Hồ Yến lên tiếng, trong khi giọng nói của chính hắn lại vang lên rất rõ ràng trong đoạn ghi âm kia. ...

Đến tận giữa trưa, hắn cũng không được nghỉ ngơi thoải mái. Nói chính xác hơn, mãi đến khi chuông báo thức từ điện thoại reo vang thì hắn cũng không hoàn toàn ngủ sâu.

Những di chứng của việc lạm dụng trí não quá độ đã bắt đầu xuất hiện.

Hắn đã mắc phải hội chứng này từ rất lâu rồi.

Giang Thành lắc đầu, cố gắng để bản thân tỉnh táo.

Khách có hẹn trước sắp ghé tới. Hắn thường không gọi họ là bệnh nhân, vì dù sao đi nữa, nếu những vị khách này mà khoẻ lại thì hắn sẽ thất nghiệp.

Hắn luôn giữ tấm lòng biết ơn đối với những người này. Mở cửa ra, Giang Thành tiến đến cầu thang trong phòng khách, vừa định đi xuống lầu thì không ngờ đụng phải tên mập đang ôm quần áo đi ngược lên cầu thang.

Thấy sắc mặt hơi tái nhợt của Giang Thành như vậy, tên mập bèn vứt đống quần áo ra, bước tới quan tâm hỏi: "Bác sĩ, anh bị sao vậy?"

Giang Thành lắc đầu, không lên tiếng.

Dường như tên mập hiểu ra gì đó. Chắc chắn là do những sự kiện dồn dập gần đây đã ảnh hưởng đến sức khỏe của anh chàng bác sĩ này rồi. Anh ta nhìn Giang Thành với ánh mắt đầy lo lắng: "Cần tôi đưa anh đi bệnh viện không?"

"Không cần đâu." Giang Thành hít một hơi thật sâu; toàn thân trông tiều tuy hơn rất nhiều. Không những thế, giọng nói của hắn cũng mất đi sức sống trước đó: "Tôi chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là ổn."

Tên mập im lặng đỡ Giang Thành xuống lầu, sau đó vịn hắn ngồi xuống ghế sô-pha.

Giang Thành trông rất yếu ớt. Lúc tên mập giúp hắn, anh ta có thể cảm giác được Giang Thành dường như không thể dùng sức vậy, thậm chí cả cơ thể còn run nhẹ.

Anh ta chưa bao giờ thấy tay bác sĩ này rơi vào trường hợp như vậy.

Giang Thành cuộn người trên sô-pha; đôi mắt tinh tế của hắn mất đi vẻ tươi sáng vốn có.

Đầu tiên, tên mập rót cho Giang Thành một cốc nước nóng, sau đó dường như chợt nhận ra điều gì - anh ta bèn chạy trở lại nhà bếp, lục lọi gì đó mà phát ra hàng loạt tiếng 'lách cách, lách cách... '.

Trong khoảnh khắc tên mập biến mất khỏi tầm mắt của Giang Thành, hắn lập tức ngừng run rẩy.

Chẳng những ngừng run rẩy, mà khuôn mặt của hắn ta còn trở nên hồng hào hơn.

Đôi mắt đen láy của hắn đầy vẻ vui thích và thú vị.

Khoảnh khắc này chỉ kéo dài cho đến vài phút sau, cho đến khi tên mập vội vã quay lại với một cái bát.

"Bác sĩ!" Giọng điệu đau lòng của anh ta cũng thay đổi hẳn: "Uống chút nước đường nâu đi. Tôi nghe đồn rằng, giới chị em phụ nữ phải dựa vào món này để sống sót đấy."

Giang Thành ốm yếu dựa vào ghế sô-pha; cả người toát ra một loại cảm giác kiểu 'lần này mình chết chắc rồi, nhưng mình sẽ dùng một hơi thở "Khục khục..." Giang Thành yếu ớt che miệng ho vài tiếng, cố gắng không nhìn thẳng vào ánh mắt của tên mập, mà giọng nói cũng nhỏ dần.

Trong mắt tên mập, mọi thứ trước mắt đều chứng tỏ bác sĩ đã bị thương rất nặng. Tất cả đều là nội thương, và điều khiến anh ta cảm động nhất chính là ánh mắt của vị bác sĩ này.

Có lẽ là bác sĩ sợ anh ta lo lắng.

Tên mập cố chấp nghĩ thế; hắn đã thành công khiến tên mập cảm động.

Sau khi uống nước đường nâu, Giang Thành dần dần khoẻ hơn, mà sắc mặt cũng hồng hào trở lại.

"Bác sĩ, anh thấy đỡ hơn chưa?" Tên mập chớp mắt hỏi.

"Cám ơn anh mập." Giang Thành cố gắng nhúc nhích cơ thể trong một diện tích nhỏ, vừa cử động vừa nói: "Tôi đỡ hơn nhiều rồi, cũng không còn lạnh nữa."

Rốt cuộc, tên mập cũng an tâm.

Đối với anh ta, phương pháp dưỡng thể tốt nhất chính là ăn uống đủ chất bổ. Vì vậy, anh ta bèn hỏi Giang Thành muốn ăn gì vào buổi tối, để anh ta còn đi chợ mua thức ăn.

Do dự một lát, sau đó Giang Thành hạ giọng xấu hổ bảo: "Hải sâm xào hành tây, tôm om dầu, lẩu đầu vịt, tôm hùm chua cay, ếch nướng, gà tẩm Tứ Xuyên, muối tiêu..."

Hắn nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm tên mập đã biến sắc rõ rệt, nhẹ nhàng nói: "Nếu có thể thì nấu thêm canh sườn heo với cải thìa nhé. Mấy món trước nhiều dầu mỡ quá, tôi muốn húp chút canh sườn heo cho đỡ béo."

Tên mập im lặng suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy nói với Giang Thành: "Bác sĩ! Thôi thì chúng ta đi bệnh viện khám bệnh đi."

Dù sao đi nữa, trông Giang Thành đã khoẻ hơn rất nhiều. Nghe ra khẩu vị của hắn thèm nhiều món đến vậy, tên mập cũng yên tâm hơn.

Sau khi nói vài câu cuối cùng với Giang Thành, tên mập bèn xách giỏ lên, chuẩn bị đi chợ.

Ông chủ quầy cá lần trước cũng tốt bụng, thế nên tên mập muốn sang đó lần nữa, thử xem có thể tình cờ gặp được một con cá ngáp ngáp nào đó hay không.

Lần này, anh ta định nấu một nồi canh cá cho Giang Thành bồi bổ sức khỏe. bộp" từ bên ngoài vọng vào.

Sau đó chính là tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc...

Giang Thành nhích nhẹ người, nói: "Vào đi."

Cánh cửa rất ngoan ngoãn nghe lời mà mở ra, sau đó là một kẻ xa lạ bước vào.

Khách đến mặc một chiếc áo choàng trắng và đeo một cặp kính râm siêu to, gần như che kín cả khuôn mặt. Nếu không gặp ngoài đời như thế này, tên mập còn tưởng người này bị bệnh, hoặc đang cố tình đeo thế để quay video.

Cho đến khi...

"Bác sĩ Giang!" Người lạ kia há miệng, phát ra một giọng nói cực kỳ quen thuộc và nồng nhiệt để chào hỏi Giang Thành đang ngồi trên ghế sô-pha.

Tên mập lập tức nhận ra kẻ đến là ai.

Chính là tên Bì Nguyễn kia!

Anh ta cũng từng gặp rồi.

"Anh mập, tới đây ngồi nào!" Bì Nguyễn trong bộ trang phục quái đản khá là nhiệt tình.

Tên mập cảm thấy hơi hãnh diện.

Nhưng khi nhìn đến Bì Nguyễn, tên mập không thể không tỏ vẻ bi thương một cách chân thành: "Cậu Bì Nguyễn." Tên mập buồn bã nói: "Cậu ăn mặc thế này là do bạn gái cậu vừa qua đời ư?"

"Đừng nói nhảm!" Giang Thành bảo: "Đây là cách ăn mặc của người Ả Rập Saudi. Bọn họ vẫn luôn mặc áo choàng quanh năm suốt tháng."

Tên mập hơi xấu hổ khi nhận ra mình nói sai lời.

Bì Nguyễn là một người đàn ông tốt bụng hiếm có, chỉ cần cười ha ha vài tiếng là qua chuyện. Cũng chẳng thể trách tên mập trong chuyện này, vì đây cũng không phải là áo choàng kiểu tiêu chuẩn của đàn ông Ả Rập. Sau khi có khách hàng tặng cho anh ta bộ đồ này, anh ta còn cảm thấy kiểu dáng nó quá xấu xí, thế là lại đưa đến một người thợ may khác để sửa lại, thêm thắt một vài chỉ tiết mang tính chất địa phương vào.

Mà hành động vừa rồi của Bì Nguyễn cũng giúp tăng mạnh độ thiện cảm của tên mập đối với người đàn ông này.

Anh ta nghĩ rằng, không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài mặt lớn, nhưng khi vừa bước vào cửa là gật đầu cúi chào gia chủ ngay, quả thật là một kẻ hết sức hoà đồng. Nhưng ấn tượng tốt đẹp này chỉ tồn tại cho đến câu nói tiếp theo. "Nếu bạn gái của cậu ấy chết, cậu ấy chắc chắn sẽ mặc quần áo màu đỏ." Giang Thành nhấp một ngụm nước đường nâu, bình tĩnh nói.
Bình Luận (0)
Comment