Chương 167: Trợ giúp
Chương 167: Trợ giúpChương 167: Trợ giúp
Dường như Bì Nguyễn rất hiểu Giang Thành, thế nên cũng không hề xấu hổ gì. Anh ta lập tức kéo ghế đến ngồi đối diện Giang Thành, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Giang Thành đã liếc sang: "Tháo kính râm xuống rồi hẵng nói chuyện với tôi."
Tên mập nghĩ rằng, nếu Bì Nguyễn vừa đến mà mình đi liền thì cũng mất lịch sự, thế nên bèn kéo ghế tìm nơi ngồi xuống, chỉ là khoảng cách có hơi xa hơn.
Anh ta sợ gây phiền hà cho công việc của bác sĩ.
Và sau khi nghe Giang Thành yêu cầu, Bì Nguyễn cũng do dự một lúc rồi miễn cưỡng tháo kính râm xuống.
Lúc này, tên mập lập tức đơ người.
Khuôn mặt vốn dĩ không đẹp trai lắm của Bì Nguyễn đang có vài vết sẹo, bị nhiều nhất là ở gò má bên phải, dường như do bị móng tay dài cào xước. Các vết thương này chỉ vừa mới đóng vảy mà thôi.
Nhưng điều khiến tên mập sốc nhất chính là mắt trái của Bì Nguyễn đang sưng tấy, đến mức chỉ có thể mở ra một khe hở. Khu vực xung quanh hốc mắt của anh ta đen đặc, chứng tỏ một quyền từng đấm vào mắt của anh ta là một quyền chí mạng.
Bì Nguyễn bị... ai đánh ư?
Tên mập cảm thấy vô cùng khó hiểu. Trông anh ta là một kẻ tai to mặt lớn thế này, tại sao lại bị đánh thê thảm đến vậy?
Tuy nhiên, trông Giang Thành dường như không hề ngạc nhiên chút nào. Hắn dựa vào ghế sô-pha, chậm rãi quan sát Bì Nguyễn, như thể rất quen thuộc với tình huống này.
Hắn cầm cốc lên, uống một ngụm nước mà tên mập đã rót trước đó. Sau khi đặt chiếc cốc trở lại vị trí ban đầu, Giang Thành mới bình tĩnh bảo: "Nói tôi nghe xem, lần này đã xảy ra chuyện gì."
Bì Nguyễn bất mãn nói: "Thì do phần gia sản nhỏ nhoi của bạn gái em đấy!"
"Lần này, là hai đứa cháu gái của bà ấy, và cả... cả đứa cháu trai vô dụng kia nữa!" Dường như Bì Nguyễn đang nghĩ đến tình cảnh lúc bị đánh, thế nên tức giận đến mức run cả bờ môi: "Bọn họ mời em đến khách sạn, bảo là cùng nhau thương lượng sự việc lần này. Ai mà ngờ, mọi người biết kết quả rồi đấy!"
Chỉ vào vết thiZýng trên mặt anh †a tức diân nói: "Bon ho diở trò!" "Bọn họ muốn hủy hoại khuôn mặt tuấn tú của em, từ đó mà khiến bạn gái xa lánh mình!" Anh ta nghiến răng, gầm gừ: "Bọn họ tính giỏi nhỉ?"
Tên mập càng nghe, càng cảm thấy có gì đó không đúng, thế là thầm nghĩ rằng tên nhãi Bì Nguyễn này rõ ràng đang ăn cơm chùa, nhưng có vẻ là vừa ăn vừa nhai sạn nha!
Nhưng nơi đây là địa bàn của bác sĩ - tên mập cũng là một người biết rõ phải trái. Trên phương diện làm ăn, anh ta chắc chắn không dám mở miệng xen vào.
Im lặng vài giây, Giang Thành cuối cùng cũng bày tỏ thái độ. Hắn làm ra một động tác rất quen thuộc theo cái nhìn của tên mập, chính là thản nhiên duỗi ra hai ngón tay, sau khi lắc nhẹ thì nói: "Có 2 điểm."
Tên mập và Bì Nguyễn lập tức ngồi thẳng dậy.
Đặc biệt là tên mập tựa như gặp phải phản xạ có điều kiện vậy, anh ta vội vàng loay hoay tìm những thứ như giấy bút xung quanh mình.
"Thứ nhất!" Giang Thành chậm rãi liếc nhìn Bì Nguyễn: "Không nên gọi 600 triệu là phần gia sản nhỏ nhoi."
Nghe vậy, tên mập hơi sửng sốt. Khi định thần lại, toàn bộ khuôn mặt của anh ta đều méo mó đi vì tự đau đớn lòng vì phận nghèo của mình.
"Thứ hai!" Giang Thành hơi nghiêng người về phía trước, tạo ra một dạng áp lực nặng nề cho Bì Nguyễn. Hắn liếc mắt nhìn Bì Nguyễn, nói tiếp: "Chẳng phải tôi đã nhắc nhở cậu đừng quá tham lam rồi còn gì?"
Bì Nguyễn nuốt ực, nhỏ giọng bảo: "Bác sĩ Giang, em đã làm đúng theo lời anh nói. Anh bảo em giành bao nhiêu, là em lấy đúng bấy nhiêu. Ngay cả nhiều hơn 1 đồng bạc mà em còn không dám tranh đấy."
Giang Thành cau mày: "Thỏa thuận được lập thế nào?"
"Nếu bạn gái của em bất hạnh qua đời hoặc bị liệt, tài sản của cô ấy sẽ được chia 3/7. Em chỉ lấy phần mà em xứng đáng được lấy." Bì Nguyễn thể son thề sắt.
Nghe đến đây, đôi mắt của tên béo sáng hẳn lên. Anh ta lập tức hiểu vì sao mà bác sĩ lại nói, nếu bạn gái của Bì Nguyễn xảy ra chuyện gì, anh ta chắc chắn sẽ mặc cả một set đồ đỏ hồng.
30% của 600 triệu NDT, vậy tổng cộng là khoảng 18 triệu NDT nha! (Là khoảng 58 tỷ VNĐ)
Chỉ mới một giây nghĩ về con số này, vô số biểu tượng tượng trưng cho tiền bạc hiện lên trong mắt của tên béo.
Anh ta không thể tưởng tượng nổi đây là một phần tài sản nhiều đến 3000 năm mới kiếm được 18 triệu!
Đó là chưa tính đến chỉ phí ăn uống!
Nếu suy nghĩ theo một hướng khác, tên mập cảm giác rằng, nếu mình là Bì Nguyễn thì chuyện mặc trên thân nguyên set đỏ hồng thế kia cũng chỉ là chuyện cỏn con. Thậm chí, có lẽ anh ta còn ra tay thực hiện các hành động kỳ công khác, ví dụ như dùng đầu băng qua quần thể La Bố Bạc giữa sa mạc rộng lớn, bằng không sẽ không nỡ nhận lấy phần tiền này.
Im lặng vài giây, sau đó dường như chợt nhận ra điều gì đó, Giang Thành chợt ngẩng đầu nhìn Bì Nguyễn, hỏi: "Con mẹ nhà cậu, đừng nói với tôi là cậu định giành lấy cục tiền 70% kia nhé?"
Bì Nguyễn có vẻ hơi bối rối, một lúc lâu sau mới trả lời: "Không đúng à?m"
Giang Thành: "..."
Lúc này, tên mập chợt giơ tay lên. Anh ta vốn dĩ không muốn phát biểu ý kiến, nhưng rốt cuộc đã chẳng thể nhịn được nữa: "Cậu Bì Nguyễn!" Tên mập mím môi nói: "Giờ cậu tranh thủ chạy trốn đi thôi, chậm xíu nữa là không kịp đâu."
Tên mập cũng nhận ra, Giang Thành thực sự không muốn can thiệp vào chuyện của Bì Nguyễn, nhưng bất đắc dĩ ở chỗ Bì Nguyễn lại đau khổ cầu xin, cuối cùng còn trợn mắt, tiến đến thì thầm gì đó vào tai Giang Thành.
Vừa nghe xong, mặt Giang Thành đỏ bừng. Sau đó, hắn lại dùng ánh mắt chờ nghiệm chứng mà liếc nhìn Bì Nguyễn vài lần. Chẳng những thế, Bì Nguyễn cũng chớp mắt mạnh mẽ vài cái, ý bảo là 'cứ để em lo. '
"Vậy được rồi." Giang Thành chậm rãi ngồi lại xuống ghế sô-pha, thở dài, sẵng giọng nói: "Chỉ trách bản thân tôi... quá tốt bụng."
"Bác sĩ Giang, anh không những tốt bụng..." Bì Nguyễn cúi người, liên tục nịnh nọt: "... Mà còn ưu tú, và quan trọng nhất là cực kỳ đẹp trai!"
"Ừ ừ!" Giang Thành xua tay, bảo: "Đối với chuyện này, trước ngày mai tôi sẽ nghĩ ra phương án ứng phó. Cậu cứ chờ lấy tin tức của tôi."
"Cảm ơn bác sĩ Giang." Bì Nguyễn cúi đầu 180 độ.
Tên mập nghỉ ngờ rằng, có thể do mình có mặt tại đây nên đã làm hạn chế đi các biểu hiện của Bì Nguyễn. Nếu không có anh ta, thậm chí tên Bì Nguyễn này còn dập đầu quỳ lạy bác sĩ luôn ấy chứ.
"Vậy, lần này đã làm phiền bác sĩ Giang rồi." Bì Nguyễn hưng phấn xoa xoa tay: "Anh cứ làm việc tiếp nhé; em không quấy rầy nữa..." tính tình của Giang Thành, đó là không thích 'tám' chuyện, đặc biệt là khi 'tám' xong mà chẳng có lợi ích gì.
Giang Thành cầm lấy một cái túi da màu nâu trên ghế sô pha, chậm rãi nói: "Chờ đã."
Nghe vậy, Bì Nguyễn lập tức dừng chân. Anh ta quay đầu lại, nghỉ hoặc nhìn Giang Thành, hỏi: "Bác sĩ Giang, còn chuyện gì nữa à?"
"Tôi cần cậu giúp một việc." Giang Thành đưa chiếc túi da màu nâu về phía Bì Nguyễn.
Khoảng cách giữa hai người hiển nhiên không đủ để Bì Nguyễn nhận lấy túi giấy. Anh ta lập tức chạy chậm về phía trước, cung kính nhận lấy chiếc túi da màu nâu, vừa mở ra thì trông thấy bên trong có vài bức tranh.
Là tranh chân dung.
Nội dung của tranh vẽ một vài người phụ nữ.
Tất cả đều được phác họa bằng bút chì, nét vẽ đơn giản và sắc nét, thậm chí dường như nét chân mày phác hoạ của các cô gái ấy cũng cong vút như lưỡi đao.
Tổng cộng có 4 bức tranh.
Mỗi tranh là một người phụ nữ.
Bì Nguyễn tò mò xem qua mấy bức, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nghỉ ngờ hỏi: "Những thứ này..."
"Tổng cộng có 2 người phụ nữ." Giang Thành dùng mắt ra hiệu: "Ba bức đầu tiên là của cùng một người phụ nữ. Hai bức này, theo thứ tự, chính là vẽ cô ấy mặc hai bộ trang phục khác nhau. Còn bức thứ ba, đấy là tôi tự vẽ dựa theo suy đoán của mình về cách cô ấy ăn mặc khi đeo kính."
Vừa nhìn thấy tranh, tên mập đã trừng to mắt mà nhìn. Anh ta lập tức nhận ra người trong tranh chính là Trần Hiểu Manh, mà đồng thời bản thân anh ta cũng giật mình bởi tài vẽ tranh của Giang Thành.
Chỉ với vài nét vẽ, phong cách đặc hữu của Trần Hiểu Manh đã hiện lên rõ rệt trên giấy.
Ít nhất là giống nhau đến 90%.