Chương 168: Lợi hại
Chương 168: Lợi hạiChương 168: Lợi hại
Bì Nguyễn dùng hai tay nhận lấy bức tranh một cách cung kính, sau đó khó hiểu nhìn Giang Thành: "Bác sĩ Giang, anh đang định... tìm người?"
Giang Thành gật đầu, nói: "Thông qua mạng lưới quan hệ của cậu, thử xem có thể tìm được hai người này hay không?"
"Mấy cô gái này ở Dong Thành luôn à?"
"Tôi không biết." Giang Thành trả lời: "Bọn họ có thể ở tại bất cứ một thành phố nào?"
Bì Nguyễn bĩu môi, cẩn thận xem xét mấy bức tranh: "Ở gần thì dễ, nhưng nếu ở những địa phương vắng vẻ hơn thì hơi khó."
Anh ta dừng lời một lúc, kẹp túi da nâu vào người, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Thành, tiếp tục hỏi: "Còn manh mối nào khác không? Ví dụ như thân phận, sở thích, nghề nghiệp..."
Chỉ bằng vào một bản phác hoạ để tìm người, vậy chẳng khác gì mò kim đáy biển.
"Không có."
Nghe vậy, Bì Nguyễn dần rối rắm.
"Không có gì cụ thể cả." Giang Thành bổ sung: "Nhưng tôi có một số suy đoán, cậu có thể dùng để tham khảo."
Bì Nguyễn vội vàng gật đầu: "Mời nói."
"Cô gái trong 3 bức tranh đầu tiên có lẽ ở độ tuổi từ 18 đến 23, có thể đang học đại học, chuyên ngành khoa học tự nhiên." Giang Thành dựa vào ghế so-fa, vừa suy nghĩ, vừa dựa vào ký ức của mình mà miêu tả Trần Hiểu Manh: "Về phương diện điểm số trong trường học, cô ấy sẽ rất xuất sắc, nhưng chắc chắn không đứng hạng nhất, cũng không đạt mấy danh hiệu tương đối vẻ vang tại trường hay các mặt báo, website của trường.
Cô gái này sẽ thường xuyên xin nghỉ phép và xin về sớm vào các ngày đi học. Quan hệ của cô ta và thầy cô, bạn bè cũng bình thường, đa phần là độc lai độc vãng.
"Còn nữa..." Nhìn Bì Nguyễn đang cầm một quyển sổ nhỏ ghi tốc ký, Giang Thành nghiêm túc nói: "Cô ấy sẽ không cư trú trong ký túc xá mà trường sắp xếp, và chắc chắn không mang họ Trần."
Tên mập cẩn thận suy nghĩ những gì mà Giang Thành vừa nói, để rồi kinh ngạc vì bản thân lại có thể hiểu ít nhiều.
"Có rất ít thông tin về cô gái thứ hai. Cô ấy ở độ tuổi từ 25 đến 35, có những vết chai dày ở đầu ngón tay; các cơ ngón tay đầy đặn và khỏe mạnh. Cô ấy hẳn là một người chơi đàn thành thạo, ví dụ như là piano; tính tình của cô ấy trầm lặng, thờ ơ và không thích xuất hiện ở nơi công cộng."
Giang Thành dừng một chút rồi nói tiếp: "Có lẽ cô ấy có rất ít kinh nghiệm biểu diễn ở các sự kiện lớn hoặc các buổi hòa nhạc, mà nghề nghiệp của cô ấy cũng tương đối kín đáo.
Phương hướng tìm kiếm đại khái là nhằm vào nhóm nghề gia sư kèm riêng hoặc những người làm nghề điều chỉnh âm cho đàn piano, và khả năng cao là cô ấy sẽ không mang họ Lý."
Nghe đến đây, tên mập vô thức cảm thấy mình đã theo đúng người. Chỉ với trí khôn của bác sĩ thế này, cả Ác mộng hay các đồng đội khác trong Ác mộng thì cũng đừng hòng giết hắn dễ dàng.
Tên mập bèn bắt đầu cân nhắc nghiêm túc, xem có nên nấu cho bác sĩ thêm một món ngon vào buổi tối này hay không.
Bì Nguyễn đã nghiêm chỉnh nhớ kỹ thông tin của trang ghi chú này. Trong lúc lật sang trang ghi chú tiếp theo, anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tựa như đã quá quen thuộc đối với khả năng của Giang Thành.
Bì Nguyễn ngẩng đầu lên, nhìn Giang Thành và hỏi: "Bác sĩ Giang, sau khi em tìm được bọn họ thì..."
"Không dính líu gì đến cậu cả."
Bì Nguyễn cũng chẳng tỏ vẻ bất mãn, sau khi cất bức tranh và cuốn sổ ghi chú vào túi da thì gật đầu nói: "Em hiểu rồi."
Nói xong, anh ta cũng chẳng nói nhảm tiếp, lập tức xoay người rời đi.
Trước khi đi khỏi, dường như anh ta chợt nhớ ra trong phòng còn có một người khác, thế là quay sang chào tên mập một câu, cuối cùng mới đi hẳn.
Khi Bì Nguyễn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, tên mập nhìn Giang Thành đang nằm tản mạn trên ghế sô-pha, trong mắt đầy sắc thái kiểu "Anh thật lợi hại, sao anh lại lợi hại như vậy."
"Bác sĩ!" Anh ta liếm môi: "Anh đúng là quá lợi hại!"
Giang Thành cử động cái cổ có phần hơi đơ của mình, cầm cốc nước lên rồi uống một ngụm; ánh nắng đầu chiều đang dán lên mặt hắn.
Một khoảnh khắc tuyệt đẹp lúc này thế mà khiến tên mập có hơi cảm động.
Trong nhất thời, tên mập đột nhiên cảm thấy mình có thể nhìn thấu sự mệt mỏi của người đàn ông trước mặt. Huyền bí, cao quý, mộng ảo... Ngay cả mớ tóc rối bù trên trán dường như cũng có linh hồn! Đúng vậy, hắn vốn dĩ nên là một con thú hoang gầm thét trong thiên hạ, hà cớ gì lại phải hèn mọn ở chốn này.
"Anh mập." Giang Thành chậm rãi nói.
Được nói lời nhẹ nhàng nên cảm thấy hơi sợ hãi, tên mập mừng rỡ trả lời: "Bác sĩ, tôi đây nè!"
"Sau này, không cần khen tôi lợi hại nữa. Anh hiểu không?"
Cổ họng của tên mập vô thức cuộn lên; tim của anh ta như muốn nhảy hẳn ra ngoài. Giọng nói lọt vào lỗ tai nghe như vừa âm vang, lại vắng lặng, như thể chỉ cần để lọt qua lỗ tai bên kia thì chính là một hành vi khinh nhờn với âm thanh này.
"Dù sao đi nữa, anh cũng chưa từng thấy tôi vào mấy đêm mà tôi phục vụ trong phòng tổng thống." Giang Thành tựa như nhớ lại những năm tháng phấn khởi ngày xưa, hưng phấn nói: "Tôi chính là người duy nhất trở thành thành viên chính thức trước khi thời gian thử việc kết thúc, là nhân viên trấn phái trong nhóm dịch vụ VIP đấy! Một mình tôi đã từng..."
Ngay lúc Giang Thành đang hớn hở kể về việc bản thân đã tự giúp quán karaoke tăng gấp đôi doanh số như thế nào, cửa chính đột nhiên mở ra, mà Bì Nguyễn cũng nhích nửa người vào.
Tên mập như vừa được ân xá vậy.
"Sao cậu lại quay lại?" Giang Thành có vẻ rất không hài lòng với hành vi xen ngang của Bì Nguyễn thế này.
"Bác sĩ Giang," Bì Nguyễn cười nói: "Em vừa nhìn thấy xe của bà chủ Lâm bên ngoài, nên định hỏi cô ấy có tới đây không?"
"Không hề."
"Vậy em không làm phiền nữa." Bì Nguyễn rút đầu trở lại, cúi đầu khom lưng nói: "Hai người đừng chú ý đến em, cứ... cứ tiếp tục đi."
Do Bì Nguyễn đeo kính râm, nên ngay cái khoảnh khắc anh ta thò đầu vào, tên mập còn tưởng là có đạo tặc ghé thăm đấy.
Bị Bì Nguyễn quấy rầy như vậy, dường như Giang Thành cũng mất hết cả hứng. Hắn vuốt gọn quần áo xộc xệch trên người, khoanh chân ngồi trên ghế so-fa, lẩm bẩm gì đó.
Vừa giành lại được cuộc sống mới, tên mập cũng chẳng dám ở lại, thế là bèn xách giỏ rau lên, lấy cớ đi chợ mua thức ăn rồi bỏ chạy ra khỏi nhà.
Giang Thành, kẻ bị bỏ lại một mình, đầu tiên là nằm xuống ghế so-fa một lúc, sau đó dường như vì quá buồn chán mà nghịch điện thoại. Nhưng hắn lại từ từ mở album ảnh của mình ra.
Chính xác phải là 4 bản phác thảo.
Hắn nhấp vào một trong những bức ảnh này. Đó là một cô gái còn rất trẻ; tà váy theo phong cách Bohemian tung bay trong gió; nét linh động hiện ra rõ rệt giữa vẻ ngoài hoạt bát - ít nhất, đây là một cô bé cực kỳ vô tư.
Giang Thành duỗi ra hai ngón tay, chậm rãi kéo màn hình để phóng to bức ảnh lên nhiều lần, mãi cho đến khi trên màn hình chỉ còn lại một đôi mắt.
Cách một màn hình, hai đôi mắt nhìn nhau.
Nắng chiều dần dần lui đi, những đốm sáng không còn chói lóa nữa; mọi thứ trong căn phòng này đều chìm vào im lặng. ...
Reng... Reng...
Reng... Reng...
Có ai đó chộp lấy điện thoại, một giọng nói vang lên ngay lập tức, nghe như rất lo lắng: "Sao cháu không đi thi? Giáo sư Tôn đã gọi điện trực tiếp cho chú đấy!"
Cô gái kia nằm ngửa trên một chiếc giường lớn, quấn mình trong chiếc chăn bông mềm mại màu trắng tinh. Mái tóc rối bù của cô xõa tản mạn trên gối, giống như một con bạch tuộc đang giương nanh múa vuốt.
Cô ngáp dài, đôi mắt buồn ngủ như vẫn đang đắm mình trong giấc mơ. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đáp: "Chú Cung, cháu bị bệnh."
"Thôi được rồi, cháu cũng nói như vậy vào cái hôm đầu tuần!"
"Lần này là cháu bệnh thật." Cô gái mạnh dạn nói, rồi còn ho lên vài tiếng tượng trưng.
Người đàn ông được gọi là chú Cung kia dường như cũng bó tay với cô gái này. Ông ta thở dài, bảo: "Được rồi, được rồi! Lần sau không được như vậy nữa. Nếu có lần sau. ."
"À quên..." Cô gái đột nhiên ngắt lời, sau đó ngồi bật dậy: "Chú Cung, chuyện mà cháu bảo, chú đã làm đến đâu rồi?"