Chương 169: Chiếm vị trí đầu tiên
Chương 169: Chiếm vị trí đầu tiênChương 169: Chiếm vị trí đầu tiên
"Trước mắt, vẫn chưa có tin tức gì." Giọng điệu của người đàn ông kia vừa mạnh mẽ, vừa tự tin: "Người của chú đã kiểm tra hơn 10 bệnh viện tâm thần có bệnh nhân xuất viện tại khu vực gần đây với quãng thời gian trong một năm qua, nhưng chẳng thể tìm được kẻ mà cháu đề cập đến."
"Mở rộng phạm vi tìm kiếm đi." Cô chợt nhíu mạnh hai hàng chân mày: "Ngoài ra..." Cô dừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Bên cạnh gã ấy, rất có thể là còn có một tên mập."
"Một tên mập à?" Người đàn ông kia ứng tiếng, sau đó lập tức nhận ra gì đó mà cười khổ, bảo: "Nhưng đây cũng đâu phải chỉ tiết gì đặc biệt cho lắm. Mấy người mập mạp ấy mà, ở đâu mà chẳng có?"
"Nhưng tên mập này thì khác." Cô gái bèn nhớ lại sự bất tương đồng giữa hình thể và khả năng đáng kinh ngạc của anh ta. Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, cuối cùng nói: "Anh chàng mập mạp này rất rất linh hoạt. Mọi người nhớ chú ý chỉ tiết này."
Người đàn ông ở đầu dây bên kia rõ ràng sửng sốt một chút, cuối cùng mới ậm ừ nghe theo.
Ông ta chẳng thể hiểu nổi, một tên mập mạp thì có thể linh hoạt đến nhường nào.
Cô gái cúp điện thoại.
Căn phòng ngủ to đùng bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Cô thản nhiên buộc mái tóc đang buông xõa thành một chùm đuôi ngựa, nhảy ra khỏi giường, đi chân trần đến ô cửa sổ to tướng kéo dài tận sàn phòng.
Cô mở tấm rèm cửa sổ sáng màu ra; ánh nắng chiều phản chiếu lên khuôn mặt của cô.
Cô gái trẻ hơi nheo mắt lại, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu đỏ tía, bên dưới lớp áo là làn da trắng ngần gần như trong suốt. Đúng như ai đó miêu tả, cô có một thân thể mềm mại, hấp dẫn nhưng không hề yếu đuối.
Đứng ở đây, cô sẽ không phải lo lắng bị kẻ khác nhòm ngó, bởi trước mặt cô chỉ có mỗi một hồ nước trong xanh.
Vài phút sau, khi cảm giác được bản thân đã tỉnh táo, cô chậm rãi nhìn sang chỗ khác. Cách đó khoảng 2 mét, có một chiếc giá vẽ được dựng bên trên mặt thảm lông của một loài động vật nào đó, bên dưới là sàn phòng bằng aã ceứnad. Trên giá vẽ lại treo một bức phác thảo.
Bức phác thảo ấy đang hiện rõ chân dung của một người đàn ông thông qua những đường nét rất đơn giản.
Kiểu nét cọ chính xác trông như điêu khắc thế này rõ ràng là một đợt thử thách rất lớn đối với tay nghề của người họa sĩ. Nhưng chỉ với vài nét vẽ như vậy, mọi thần thái của người đàn ông kia đều hiện lên một cách sống động trên trang giấy.
Ngoại hình hiếm thấy, chính là hình mẫu điển hình yêu mãi không rời trong mắt mấy nữ đại gia kia.
Cô gái tựa người vào cửa sổ kính trong suốt cao chạm sàn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bức tranh dưới ánh đèn một hồi lâu, mãi cho đến khi ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng."Anh Doãn." Cô gái đột nhiên nở nụ cười, khoảnh khắc ấy cứ như một nụ hoa xinh đẹp nở rộ: "Anh phải trốn thật kỹ nhé."...
Trong khu chợ, người đến kẻ đi tấp nập. Tên mập đang xách giỏ rau đi tới đi lui, vừa nhìn xung quanh, vừa quệt mũi. Đến tận lúc này, anh ta đã át xì hơn hai mươi lần.
Một số tiểu thương không thể không đeo lên khẩu trang sau khi trông thấy tên mập tiến đến gần.
Chẳng lẽ bác sĩ đang nghĩ đến mình?
Đây là suy nghĩ trong tiềm thức của tên mập, nhưng sau đó anh ta lại bị chính tiềm thức ấy dọa sợ: "Chết cm mình rồi. Tại sao người đầu tiên mà mình suy nghĩ đến lại là tên bác sĩ kia?"
Ý nghĩ này thực sự quá đáng sợ. Tên mập nhanh chóng xách theo chiếc giỏ nhỏ, bước đỉi vội vã. Anh ta cho rằng, có lẽ do sóng từ trường nơi đây có vấn đề, thế nên mới ảnh hưởng đến suy nghĩ của bản thân.
Những người tiểu thương đó đúng là đang sợ hãi. Vì sau khi tên mập bước đi xa, tất cả bọn họ đều tháo khẩu trang ra rồi bắt đầu rao hàng ầm ï.
Đi loanh quanh một lúc, trước tiên tên mập định mua một ít sò và các loại hải sản nhỏ khác, chuẩn bị nấu món hải sản xào chua cay, cuối cùng là ghé sang sạp bán cá quen thuộc.
Trải nghiệm mua cá lần này rất suôn sẻ. Ông chủ vừa nhìn thấy anh ta là không hề lãng phí chút thời gian nào, trực tiếp chộp lấy một con cá đang hấp hối rồi nói thằng: "Lấy con này liền, cậu khỏi cần đợi nó chết rồi ép tôi bán theo giá cá chết."
Tên mập có da mặt khá mỏng, thế nên phải hít một hơi thật sâu rồi mới mở lời từ chối: "Không sao đâu!" Anh ta liếm môi, nhìn ông chủ mà nói: "Đừng đợi nữa, bằng không tao sẽ tức chết vì mày." Trong lúc nói chuyện, ông chủ bán cá cũng đã gói con cá kỹ lưỡng vào bao bì, ném nó lên bàn cân điện tử rồi thẳng tay đưa sang tên béo, sau đó nghiêm túc thuyết phục anh ta: "Chỉ là một con cá mà thôi, không đáng phải trải qua nhiều thăng con mẹ nó trầm như vậy."
"Thế thì... cảm ơn ông chủ nhé."
"Nhớ quay lại ủng hộ nhé."
Tên mập xách một giỏ rau, cá và nghêu sò bên tay trái, còn tay phải cầm lấy thịt sườn được chủ quán cắt sẵn, rảo bước quay lại phòng làm việc.
Chỉ có hai người - anh ta và bác sĩ - nên chừng nhiêu đây là đủ cho một bữa ăn thịnh soạn rồi.
Mặt trời chiều đổ dốc về hướng Tây. Tên mập đã đi mua sắm bên ngoài khá lâu, do không phải đường đi quá xa xôi, mà vì trong chợ có quá ít tiểu thương thấu tình đạt lý.
Không phải bọn họ không cho anh ta trả giá, mà là không cho anh ta chọn tới chọn lui.
Ngoài ra, còn có một cửa hàng không chấp nhận tiền giả.
Tên mập cẩn thận cầm tờ 10 tệ giả do Giang Thành đưa, đang tìm nơi vứt đi để không ai phải chịu thiệt thòi lần nữa.
Kết quả là, vừa rẽ xong một cua quẹo thì anh ta nhận ra đã gần về đến phòng làm việc rồi.
Trước khi kịp đến trước cửa, tên mập trông thấy một chiếc ô tô kiểu dáng thể thao chạy ngang qua mình. Sau đó, chiếc xe ấy từ từ lùi lại, đỗ vững vàng ở ngay bãi đậu xe phía trước phòng làm việc.
Thấy cảnh tượng như thế, tên mập bèn lập tức chạy ngay tới, thét to vào chiếc ô tô thể thao: "Đây là chỗ đậu xe tư nhân, không được phép đỗ xe tại đây. Mời anh chị tìm nơi khác mà đậu nhé!"
Từ lúc tên mập đến đây ở, anh ta chưa bao giờ thấy có xe dám đỗ nơi này.
Dù là đỗ tạm thời cũng không.
Mỗi lần Bì Nguyễn đến, anh ta đều phải tìm nơi đậu xe rất lâu, hoặc để thư ký tự lái xe chạy vòng quanh khu phố.
Đây chính là quy định.
Bác sĩ cũng từng nói cho anh ta rõ, quy định này là do bác sĩ đặt ra.
Mục đích chính là... Gần đây, anh ta có quá nhiều việc phải làm, không èn sức lực cfñno lười euv nahŸ. nhìmna tám lai nếu bác eĩ đã nói vâv thì phải nghe theo, chẳng ai dám trái ý.
Tên mập cau mày, nhưng người vừa tới đỗ xe kia dường như cũng không muốn nể mặt anh ta. Sau khi xe dừng hẳn, một bên cửa kéo được nâng lên. Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử trong đôi mắt của tên mập chợt run rẩy kịch liệt.
Anh ta trông thấy một cô gái bước ra khỏi xe.
Không chỉ là một cô gái, mà là... Tên mập đang cố tìm kiếm tất cả những tính từ do giáo viên tiếng Trung dạy mình từ mẫu giáo đến trước khi tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
"Đậu xanh rau má!" Tên mập thốt lên.
Cô gái kia mặc một bộ sườn xám màu sáng, gương mặt đẹp như tranh vẽ, dáng người với bộ sườn xám phủ lên có độ lồi lõm rõ nét, cực kỳ hoàn hảo, tựa như hoàn toàn không cần phải mập thêm hay ốm đi bất cứ một milimet nào. Bàn tay cầm chìa khóa xe của cô mịn màng như một ngó sen, vẽ nên một đường cong đẹp mắt giữa không trung.
Mái tóc dài được vén lên, buộc giản đơn thành một búi tóc sau gáy, nơi có một chiếc trâm Lạc Vân cấm vào vừa đúng vị trí, góp phần tăng thêm một nét xinh đẹp không gì sánh được dành cho phái nữ.
Hương thơm thoang thoảng tràn ngập xung quanh. Tên mập cảm giác như mình được trở lại lầu Tần, quán Sở của hàng nghìn năm trước, nơi có thể nằm nghiêng người trên đài cao đỏ thẫm, mơ màng say khướt mà vui đùa cùng các mỹ nhân.
Hoá ra các vị quân vương lười biếng việc tảo triều... trước khi chết còn có thể hưởng thụ cảm giác sung sướng đến như vậy.
Cô gái này có dung mạo đẹp như tranh vẽ, nhưng trên người lại không hề toát ra bất cứ sắc thái quyến rũ nào. Thậm chí, tên mập còn không dám tưởng tượng đến cảnh khi cô ta mỉm cười thì sẽ ra sao, e là có thể đoạt hẳn hồn phách của người nhìn nhỉ?
Ngay thời điểm này, hai hàng chân mày của cô ta cũng chẳng hề nhíu lại, ánh mắt cũng chẳng khó chịu gì. Cô gái lạ ấy chỉ mang theo một vẻ mặt thờ ơ mà đi ngang qua người anh ta.
Nói một cách ngay thẳng hơn, người phụ nữ ấy chỉ đơn giản là phớt lờ tên mập đang đứng đấy, tiếp theo là bước thẳng đến cửa phòng làm việc. Kế tiếp, cô ấy lại chẳng hề gõ cửa, mà cứ tự nhiên bước thẳng vào bên trong.
Lúc đẩy mở cửa, động tác của cô ấy rất tuỳ ý, như thể là đang trở về nhà mình.