Chương 170: Bà chủ Lâm
Chương 170: Bà chủ LâmChương 170: Bà chủ Lâm
Tên mập còn chưa kịp ngăn cản, người phụ nữ kia cứ thế mà tiến vào...
Xách theo giỏ thức ăn, tên mập cũng chạy lúp xúp lên bậc thang, nhưng khi vừa bước vào phòng làm việc thì đột ngột choáng váng với cảnh tượng trước mặt. Giang Thành đang ngồi trên ghế so-fa cùng một người phụ nữ trông như một bà dì khoảng 50 tuổi.
Hai người ôm nhau; Giang Thành còn thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào lưng dì ấy, thì thầm gì đó.
Ngay khoảnh khắc này, tên mập cảm thấy toàn thân mình như muốn sụp đổ mất.
Có lẽ vì quá tập trung nên ban đầu Giang Thành thậm chí không để ý đến người phụ nữ mặc sườn xám và tên mập bước vào. Đến khi hắn nhận ra, thì đã quá muộn.
Giang Thành trông thấy tên mập thì vẫn bình thường, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ mặc sườn xám thì vẻ mặt biến đổi đáng kể. Hắn lập tức buông bà dì 50 tuổi đang thút thít nức nở kia ra.
Nhưng hắn lại không để ý một điều rằng, bà dì kia đang khóc đến mức cực kỳ xúc động, thế là càng ôm chặt lấy Giang Thành hơn.
Tình hình bỗng chốc rơi vào hoàn cảnh khá lúng túng.
Sau khi tiễn bà dì luống tuổi vẫn luôn liếc mắt đưa tình kia đi về, Giang Thành bèn bước từng bước nhỏ lùi về phía sau. Từ đầu đến cuối, người phụ nữ mặc sườn xám và tên mập đều đứng yên một chỗ.
Người phụ nữ vẫn bình tĩnh, còn tên mập thì ngạc nhiên.
Giang Thành mím môi, một hồi lâu mới phun ra vài chữ: "Chị... vừa mới đến à?"
"Chị đến được một lúc rồi!" Giọng nói của người phụ nữ này trong trẻo như một dòng suối lạnh, nhưng là lạnh thấu tận xương tuỷ: "Thấy cậu bận bịu như vậy, chị không dám làm phiền."
"Hít hà..."
Tên mập hít một hơi thật sâu; giọng điệu thế này... nghe sao là lạ nhỉ?
Giang Thành lại hướng sự chú ý về phía tên mập, mà tên mập cũng nhanh nhạy phản xạ ngay lúc này.
Anh ta lập tức xách giỏ thức ăn mà lao vào nhà bếp, sau đó là hàng loạt tiếng "lách cách loảng xoảng" vang lên, như thể đang biểu đạt rằng: Các anh các chị muốn nói gì thì cứ nói đi, tôi chẳng nghe thấy gì đâu.
Dù vậy, anh ta vẫn vểnh tai lên, sợ mình sơ suất bỏ lỡ một điều gì đó thú vị.
Hiện tại đã rõ ràng lắm rồi. Người phụ nữ mặc sườn xám xinh đẹp tuyệt trần này chính là BẠN GÁI của bác sĩ.
Không phải tên mập không ghen tị, nhưng thật ra anh ta vui mừng thay cho bác sĩ hơn.
Bác sĩ giỏi tay nghề, đẹp trai, và quan trọng nhất là rất thông minh. Ngoài việc hay nói xàm nói nhảm ra, mọi đặc điểm khác đều rất tốt. Nếu bản thân tên mập là phụ nữ, có lẽ cũng sẽ yêu thích tên bác sĩ này.
Anh ta trốn trong nhà bếp, bận rộn gần một tiếng đồng hồ, thậm chí còn ráng nhịn không đỉi vệ sinh, chính là để tạo đủ không gian cho bác sĩ và người đẹp mặc sườn xám kia.
Canh cá trong nồi kêu ùng ục; tên mập rất nghiêm túc trong việc nấu bữa tối.
Mãi đến khi cảm thấy mọi việc đã gần xong, anh ta mới mang bát đĩa ra khỏi nhà bếp.
Lúc này, anh ta chợt phát hiện ra rằng, người đẹp mặc sườn xám đang ngồi trong phòng làm việc của Giang Thành, còn Giang Thành kéo ghế ngồi đối diện với cô ta.
Tên mập đã từng trông thấy kiểu ngồi như thế trước đây rồi. Khi mà quản lý của bộ phận trong công ty gặp phải cấp trên xuống kiểm tra, điệu bộ cũng y hệt như lúc này.
Hơn nữa...
Với đôi mắt tỉnh tường, tên mập còn trông thấy mấy cọc tiền được sắp đặt chỉnh tề trên bàn làm việc.
"Thu nhập tháng này không bằng tháng trước." Giang Thành chủ động thú nhận.
"Ừm." Người phụ nữ mặc sườn xám gật đầu: "Lý do?"
Giang Thành suy nghĩ một chút: "Gần đây, một vài khách hàng giàu có đã tổ chức tour du lịch đi Singapore, Malaysia và Thái Lan. Có lẽ phải tháng sau họ mới về."
"Tên gì?" Cô ấy nhấc bút lên, lấy cuốn sổ tay mà Giang Thành xem như bảo vật rồi tìm một trang giấy trống.
"Tiền Chân Mỹ, Tôn Hữu Tài, Phương..."
Naười đen măc eưồn vám viết lai những cái tên ấv với aưởna mặt vô cảm, đây rõ ràng là thái độ giải quyết công việc chung. Trước phản ứng của Giang Thành, tên béo đoán rằng, nếu hắn không giải thích rõ lý do với cô gái này, thì hậu quả theo sau sẽ rất bất ổn.
Chẳng lẽ... Đồng tử trong mắt của tên mập đột nhiên run lên.
Anh ta lập tức nhớ tới câu nói mà Bì Nguyễn từng hỏi vào lần quay lại thứ hai. Đại khái, cậu ấy hỏi rằng: Bà chủ Lâm đến đây à? Tôi vừa trông thấy xe của cô ấy bên ngoài.
Bà chủ Lâm!
Người phụ nữ mặc sườn xám này là bà chủ của bác sĩI
Không những thế, vì bị Ác mộng tra tấn tinh thần trong mấy ngày nay, tên mập cũng hoảng hốt theo. Chẳng phải anh ta đã tìm thấy rất nhiều bộ sườn xám của phụ nữ trong nhà à? Tại sao anh ta lại có thể quên chuyện này chứ?
Hoá ra, những bộ sườn xám này chính là... Tên mập nuốt nước bọt, nhìn cô ta, sau đó cảm thấy khí chất của người và trang phục hoàn toàn xứng đôi nhau.
Nhưng cũng không thể trách tên mập đã nhìn nhầm lúc ban đầu. Trên thực tế, bà chủ Lâm và bác sĩ cũng rất xứng đôi đấy. Nếu hai người ấy mà đứng cạnh nhau, đây ắt hẳn sẽ là một khung cảnh rất đẹp trong mắt nhiều người.
Tên mập cẩn thận đặt đĩa thức ăn lên chiếc bàn nhỏ trước ghế sô-pha. Hắn và bác sĩ vẫn thường ngồi ăn tại đây.
Ngay tại lúc bản thân đang do dự không biết nên mời bọn họ ngồi ăn vào thời điểm này thì có thích hợp hay không, Giang Thành cũng đã nhận ra có đồ ăn, thế là nói ngay: "Anh mập, cơm chín rồi à?"
Tên mập cũng hùa theo: "Ừ từ, chín rồi... Mời mọi người dùng cơm. Chờ cơm nước xong xuôi rồi hẵng..."
Tên mập còn chưa nói xong, mỹ nhân mặc sườn xám đã ngồi vào bàn cùng Giang Thành, sau đó bèn cầm đũa, bắt đầu ăn cơm.
Hai người bọn họ rất ăn ý lẫn nhau, tựa như tuy hai mà một vậy.
Tên mập hơi xấu hổ, vì ban đầu chỉ đem ra hai bộ chén đũa mà thôi, thế nên đành phải quay vào nhà bếp để tự lấy thêm cho bản thân một bộ khác.
Bữa ăn này kể như bữa ăn im ắng nhất mà tên mập từng ăn trong đời. Bác sĩ và mỹ nữ mặc sườn xám đều không nói lời nào, mà bản thân tên mập cũng lúng túng, không dám gợi chuyện. dậy khỏi bàn.
Ăn tối xong, một mình tên mập đi rửa bát đĩa.
Vì ăn cơm muộn, khi ăn xong là đã gần 10:00 đêm; bên ngoài tối đen như mực.
Trong khi đang lau tay bằng khăn giấy, tên mập cũng bắt đầu suy nghĩ xem, rốt cuộc bác sĩ và bà chủ Lâm xinh đẹp này có mối quan hệ ra sao.
Tóm lại, chắc chắn không thể là một mối quan hệ công việc đơn giản như vậy được. Bằng không, một kẻ keo kiệt như bác sĩ thì làm sao có thể sống khốn khổ như thế này.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vô thức nhớ lại cảnh tượng mà mình và bác sĩ gặp nhau lần đầu tiên.
Chính là bên trong ngôi biệt thự sang trọng nấp sâu trong rừng rậm kia.
Cả gia đình nhà đó đều có ham muốn biến thái là giam cầm, đặc biệt là hai cô gái mới ngoài 20 tuổi. Khi tên mập nhớ đến thân hình vặn vẹo chui ra từ gầm giường kia, cả người của anh ta không khỏi run lên cầm cập.
Chẳng lẽ bác sĩ cũng bị bà chủ Lâm cưỡng ép giam giữ ở đây?
Dù khá vớ vẩn, nhưng ý tưởng này vừa xuất hiện là đã chiếm trọn lấy tâm trí của tên mập.
Chẳng lẽ là do một loại giao dịch nào đó hay sao...
Dường như cái ý nghĩ to gan nhưng kỳ quái này cứ lan rộng dần, anh ta chợt nghĩ đến những bộ quần áo mà bà chủ Lâm để lại tại đây.
Dường như còn có cả nội y nữa đấy...
"Ừng ực..." Cổ họng của tên mập quặn thắt lại.
"Anh mập!" Giọng nói của Giang Thành vang lên, hơi xa, có lẽ là từ trên lầu.
Tên mập bèn vứt ngay mảnh khăn giấy trong tay, vội vã chạy lên lầu. Kế tiếp, anh ta trông thấy bác sĩ và bà chủ Lâm đang ngồi trong phòng ngủ. Ánh mắt của tên mập bắt đầu chuyển sang cổ quái dần.
"Anh mập..." Giang Thành nói: "Đêm nay, anh đừng ngủ ở phòng khách. Anh..."
"Tôi hiểu rồi, bác sĩ! Tôi xuống ngủ ở tầng dưới." Tên mập gật mạnh.
Anh ta vẫn có thể nhận ra tình hình lúc này.
"Không." Giang Thành lắc đầu, sau đó nói: "Tôi xuống lầu ngủ. Anh và chị ấy có thể ngủ chung trong phòng này." Suy nghĩ một lúc, hắn bổ sung sô-pha."