Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 172 - Chương 172: Bản Đồ Mới

Chương 172: Bản đồ mới Chương 172: Bản đồ mớiChương 172: Bản đồ mới

Liên tiếp phải chịu đựng những đả kích như vậy, tên mập đột nhiên cảm thấy mình đã thông suốt, cho dù thuốc dán trên cổ có là thuốc đã hết hạn, anh ta cũng không nghĩ là chuyện gì quá to tát.

"Bác sĩ," Tên mập nghiêng đầu hỏi: "Người phụ nữ sườn xám đó là sếp của anh à?"

"Ừm."

"Cô ấy tên là gì?"

Lúc này Giang Thành cũng đang dán thuốc giảm đau lên người, đi đến đối diện với tên mập, ngồi xuống nói: "Lâm Uyển Nhi."

Tên mập suy nghĩ một chút, trông người thì cũng như tên, chỉ là thủ đoạn thì...

Nghĩ tới đây, tên mập đột nhiên hưng phấn, sau đó nhìn chằm chằm Giang Thành, kinh hãi hỏi: "Cô ấy đi rồi lát nữa có quay lại không?"

Chậm rãi nuốt một ngụm nước, Giang Thành ngẩng đầu nói: "Không," hắn suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy nói như vậy không chính xác cho lắm, vì vậy lại bổ sung thêm: "Thông thường thì không."

Nhắc đến người phụ nữ này dường như khiến cho Giang Thành cảm thấy không thoải mái, tên mập có thể cảm nhận rõ bác sĩ đang lảng tránh đề tài Lâm Uyển Nhi, ánh mắt cũng có vẻ lơ đãng.

"Anh mập," Giang Thành ngắt lời anh ta, đứng thẳng lên,"Anh có bao giờ nghĩ đến việc chúng ta có thể nhận được gì từ ác mộng chưa?"

Giang Thành hỏi quá đột ngột, tên mập còn đang nghĩ đến Lâm Uyển Nhi, nhất thời đầu óc chưa xoay chuyển kịp, chớp chớp mắt: "Anh nói gì cơ?"

"Chẳng lẽ chỉ có giấy trắng và tờ báo thôi sao..."

Lời của Giang Thành là như đang tự hỏi tự đáp.

Tác dụng của giấy trắng và tờ báo đã rõ ràng, cái trước có thể hộ mệnh một lần, cái sau có thể cung cấp manh mối, nhưng thực sự... chỉ vậy thôi sao?

Tên mập im lặng, hắn nhìn Giang Thành, biết rằng mỗi khi hắn hỏi câu hỏi như vậy, tức là trong đầu hắn đã có câu trả lời hoặc suy đoán đáng tin cậy.

"Bất kể là giấy trắng hay tờ báo, đều chỉ có tác dụng ở nhiệm vụ ác mộng, không dễ dàng có được, nhưng chỉ có một cơ hội sử dụng." Giang Thành nhìn tên mập: "Cái này có quá khắc nghiệt không?"

"Nói theo cách khác, anh đã vất vả mới có được những thứ này, cho dù anh có dùng hết vào nhiệm vụ tiếp theo, có thể vẫn phải chết, vậy thì... tại sao lại phải đến nhiệm vụ tiếp theo?"

Tên mập do dự một chút nói: "Bác sĩ, có đến nhiệm vụ tiếp theo không đâu phải là chúng ta có khả năng..."

Nói đến đây, tên mập lập tức dừng lại, anh ta chợt nhớ tới cách bác sĩ vượt qua nhiệm vụ lần trước.

Chỉ cần mang theo tờ báo manh mối bên mình, vậy thì có thể bắt đầu nhiệm vụ ác mộng tương ứng với nó!

Sau đó ánh mắt anh ta rơi vào mê man, cuối cùng anh ta cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của bác sĩ -

Tại sao lại phải đến nhiệm vụ tiếp theo?

Thực ra cách nói của bác sĩ còn chưa đủ chính xác, nên đổi thành, vậy thì tại sao lại có người sẵn sàng chủ động đến nhiệm vụ tiếp theo?

Chẳng có bất kì ích lợi gì, chỉ đơn giản là đến trước hạn thời gian của ác mộng, chuyện ngu ngốc như vậy thật sự có người sẽ làm sao?

Có thể tồn tại nhưng lại hợp lý.

Tất cả những gì bọn họ phải nghĩ đến là mục đích của những người tìm cách chủ động bước vào ác mộng.

Ánh mắt của tên mập trở nên tinh tế.

Bọn họ nhất định là có mục đích, hơn nữa mục đích này phải tương xứng với những rủi ro mà bọn họ sắp phải đối mặt!

Trong số những người có thể nhiều lần trải qua ác mộng chắc chắn sẽ không bao giờ có kẻ ngốc, vì những kẻ ngốc trong ác mộng tro cốt đã tiêu tán rồi, thứ có thể lấy mạng người trong ác mộng cũng không chỉ có quỷ.

"Bác sĩ," Tên mập nhìn Giang Thành, như hiểu ra điều gì, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ mục đích của bọn họ là thu thập càng nhiều tờ báo càng tốt, thậm chí là cả giấy trắng có mức độ ưu tiên cao hơn?" Anh ta dừng lại một chút,"Rồi cung cấp cho những người giàu có nhu cầu?"

Giang Thành gật gật đầu: "Có khả năng này, nhưng không phải là tất cả"

Sau đó Giang Thành đưa ra giả thiết của mình, hắn đoán, lựa chọn tự nguyện tiến vào ác mộng có thể sẽ giảm bớt độ khó của ác mộng, hoặc kéo dài thời gian đến ác mộng tiếp theo.

Tân mân nahe vang thì liên tuc aât đầu. Nhưng Giang Thành trông có vẻ cũng không đồng tình với những đáp án này, hắn vẫn luôn cho rằng đây chỉ là phần ngoài lề, hắn còn chưa chạm vào cốt lõi chân chính.

"Được rồi, bác sĩ," Tên mập an ủi,"bất kể đó là gì, một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm ra."

Giang Thành ngẩng đầu nhìn tên mập với đôi mắt hình tam giác cụp xuống, cùng với cái cổ vẹo vọ, trông rất buồn cười.

Tên mập không khỏi bật cười.

"Bác sĩ," Anh ta cười hỏi,"anh nhìn tôi làm gì?"

"Nhất định là một ngày nào đó tôi sẽ tìm ra," Giang Thành nói với giọng điệu đều đều,"nhưng anh có thể nhìn được thấy ngày đó hay không, tôi khuyên anh không nên vui mừng quá sớm."

Tên mập lập tức ngưng cười.

Những ngày tiếp theo, tên mập luôn trong tình trạng thấp tha thấp thỏm, anh ta sợ đúng như lời bác sĩ nói, sẽ không nhìn thấy ngày sự thật được phơi bày.

Mà Giang Thành bởi vì hù dọa tên mập, nên cũng nhận phải báo ứng.

"Anh mập," Giang Thành mặt không biểu tình nhai miếng cá chua ngọt,"Có phải anh nhầm nước tương với dấm không?"

"Vậy sao bác sĩ?"

"Anh tự mình nếm xem."

Những chuyện tương tự khiến Giang Thành tức giận đến mức ban đêm không ngủ được, đe dọa tên mập nếu chuyện này còn xảy ra nữa, hắn đặt đồ ăn bên ngoài, sau đó sẽ do tên mập thanh toán hết hóa đơn.

"Bác sĩ," Tên mập vừa rửa bát vừa ló đầu ra khỏi bếp: "Chuyện đặt đồ ăn bên ngoài anh đừng nghĩ đến nữa, chúng ta làm gì có tiền."

Đang nghiên cứu phú bà Lưu Ngưu Mã nghe thấy lời này, Giang Thành kéo cái cổ quay lại đáp: "Ở chỗ anh không phải vẫn còn à? Lần trước tôi đã nhìn thấy rồi, vẫn còn mấy tờ màu đỏ mà!"

Tên mập thở dài.

Lúc này Giang Thành như ý thức đến chuyện gì, buột miệng nói: "Không phải cũng bị tịch thu rồi chứ?"

Tên mập đau khổ gật đầu: "Trước khi sếp Lâm đến vẫn còn ở trong túi áo, sau khi sếp Lâm đi thì không nhìn thấy đâu nữa."

Đám người Trần Hiểu Manh tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ đến, cơm ăn áo mặc trong cuộc sống hiện thực.

"Bác sĩ," Tên mập hỏi,"chúng ta ăn xong bữa này, bữa sau chỉ có thể ăn đồ đông lạnh nhanh trong tủ lạnh thôi, nhưng tôi vừa mới kiểm tra, có rất nhiều thứ hạn sử dụng đã bị mờ, nên tôi không biết rỡ..."

"Không cần nhìn hạn sử dụng," Giang Thành nói,"lúc mua đã hết hạn rồi."

"Sấp Lâm không trả lương cho anh sao?" Tên mập bất mãn lẩm bẩm.

"Có," Giang Thành nói,"phải đợi mấy ngày nữa."

"Vậy bình thường anh gặp phải tình huống như này thì làm thế nào?"

Giang Thành suy nghĩ một chút, nhấc điện thoại lên, mở chat ra, rất trịnh trọng nói thẳng vào điện thoại : "Bì Nguyễn, nhận được hãy trả lời."

Sau đó-

"g~

Tên mập ôm bụng, ợ lên một tiếng rất hạnh phúc.

Trên bàn bày đầy vỏ hải sản và các món ăn khác nhau nhưng chẳng còn lại thứ gì.

Điều khiến tên mập hài lòng nhất chính là chiếc tủ lạnh lúc này chứa đầy đủ các loại nguyên liệu, tất cả đều được mang trực tiếp từ bếp của khách sạn hạng sang theo lệnh của Bì Nguyễn.

Cơm no rượu say, hai người lên giường đi ngủ.

Tên mập ngủ ở phòng khách, Giang Thành ngủ ở trong phòng ngủ.

Trong giấc ngủ, Giang Thành mơ thấy mình chậm rãi đứng dậy, vẫn không tự chủ được mà đi xuống cầu thang dẫn đến tầng một, nơi có một cánh cửa tối tăm đứng trước mặt.

Sau khi quang ảnh thay đổi, chân hắn lại chạm đất, trong bóng tối, hắn chỉ kịp nhận ra mình đang ở trong một tòa nhà trống trải, bên tai... hắn nín thở.

Là tiếng sóng dâng cao hết đợt này đến đợt khác.
Bình Luận (0)
Comment