Chương 173: Mai phục
Chương 173: Mai phụcChương 173: Mai phục
Ở đây là... bờ biển.
Hắn gần như không nghĩ tới cái khác, bởi vì với tiếng sóng lớn như vậy, ngoài biển ra, rất ít sông lớn hồ lớn có được.
Mùi mặn tanh trong không khí cũng đã khẳng định cho điểm này.
Hắn tạm thời chưa nhìn thấy đồng đội của mình.
Cũng không rõ tên mập ở nhà có theo cùng không.
Trong một môi trường xa lạ, bất luận là la hét, hay là đi lang thang không mục đích, đều là chí mạng, mặc dù nhiệm vụ vừa mới bắt đầu, nhưng Giang Thành vẫn cúi thấp người, trốn trong bóng tối.
Tòa nhà này vô cùng cổ quái, theo góc nhìn của hắn, mái vòm rất cao, ít nhất mắt thường không thể xuyên qua bóng tối mỏng manh, bốn xung quanh đều là những bức tường dốc dựng đứng trông giống như những vách đá.
Sở dĩ nó không phải là vách đá là vì có dấu vết rõ ràng có người chạm khắc, hơn nữa những khối đá cẩm thạch đều đặn và nhẫn bóng lộ ra ở những nơi này, cũng xác nhận cho điều này.
Xung quanh rải rác những cột đá đổ sập, nhỏ thì bằng cái đùi, lớn phải hai người ôm mới được.
Một phần lớn nguyên nhân Giang Thành bất động là do những cột đá này bị đổ, một số cột đá dường như đã rơi từ vị trí rất cao xuống, vỡ thành từng mảnh.
Những viên đá mịn nằm rải rác khắp người Giang Thành, mỗi khi hắn cử động sẽ phát ra âm thanh "cạch, cạch, cạch".
Giang Thành có trực giác rằng, mình không phải là người duy nhất ở trong tòa nhà kỳ quái này.
Còn có những người khác ẩn nấp trong bóng tối.
Bất luận là bạn hay thù, Giang Thành đều chuẩn bị sẽ là người cuối cùng xuất hiện.
Tầm mắt hắn từ từ quét qua bóng tối gần đó.
Nói là bóng tối cũng không hoàn toàn chính xác, bóng tối ở đây không phải đen như mực, mãi đến khi mắt Giang Thành dần dần thích ứng với môi trường ở đây mới phát hiện bóng tối ở đây giống như một lớp sương mù mỏng hơn.
Bởi vì sưng mù có màu! đen nha† cho nên - Hắn chậm rãi xua xua tay, sương đen trước mặt tản ra một cách quỷ dị, sau đó hắn nhìn thấy cột đá nằm dưới chân mình.
Đã nhìn thấy rõ ràng.
Trên cột đá chạm khắc chỉ chít dày đặc với những hoa văn khó hiểu, phần trên cùng vỡ ra và rơi xuống bên cạnh hắn, đó là một... Giang Thành khẽ cau mày.
Sự xói mòn của gió và nước đã khiến bức chạm khắc mất đi hình dáng ban đầu, hắn chỉ có thể nhìn ra đường nét mơ hồ.
Chỉ có thể nói rằng đó hẳn là một loại sinh vật.
Ít nhất người chạm khắc nó muốn làm cho nó trông giống như một sinh vật.
Nhưng Giang Thành không biết.
Nó có vảy cá, nhưng lại mọc ra hai cánh, hơn nữa phía sau có một cái đuôi sắc nhọn như ngọn giáo.
Đây là cái quái quỷ gì vậy?
Lần cuối cùng Giang Thành nhìn thấy thứ như thế này là trong cái gọi là game điện thoại di động, hắn mở một quả trứng ngoài hành tinh và tìm thấy thứ gì đó trông hoàn toàn khác, sau đó hắn nghĩ nó quá xấu nên quyết định bỏ đi không nuôi.
"Cạch cạch——"
Âm thanh đột ngột khiến Giang Thành có hơi mất cảnh giác.
Hắn lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh, ở đó xuất hiện một khe sáng.
Ngay sau đó, khoảng sáng càng ngày càng lớn.
Giang Thành lập tức nhắm một mắt lại, chỉ dùng một mắt nhìn vào khe sáng.
Hắn cần để mắt thích nghi từ từ, như vậy mới không có khoảng thời gian điểm mù khi cả hai mắt đều cùng một lúc bị chiếu vào.
Rất nhanh, hắn liền nhận ra ánh sáng đó là vị trí một cánh cửa.
Khe hở ánh sáng là do có người ở bên ngoài đẩy vào.
"Cánh cửa này nặng thế..." Có một giọng nói quen thuộc vang lên, mặc dù nghe tràn đầy năng lượng, thậm chí còn mang theo chút giang hồ, nhưng Giang Thành biết rất rõ người này chỉ đang cố làm ra vẻ.
Thực chất anh ta là một tên mập cực kì nhát gan.
Khoảnh khắc a đưđởc mở hoàn toàn: tòa nhà trở nên eána eủa hơn rất nhiều, sương mù xám xịt bị xua tan, Giang Thành từ từ đứng dậy trước ánh sáng.
"Có người!"
Có người hét lên, nghe có vẻ hơi chói tai nhưng đó là một giọng nam chân chính.
Đôi mắt tên mập vừa nhìn thấy Giang Thành đã sáng lên, anh ta mở miệng, hiển nhiên đang làm khẩu hình miệng "bác sĩ".
Nhưng sau đó tựa hồ ý thức được điều gì, anh ta chậm rãi khôi phục vẻ mặt hưng phấn, nhìn Giang Thành như một người xa lạ.
Mọi người dứt khoát đều tập trung sự chú ý vào sự xuất hiện của Giang Thành, cũng không có người để ý tới anh ta.
Xem ra... đây chính là những người đồng đội cho nhiệm vụ lần này rồi.
Giang Thành nhìn mấy người.
Chỉ là tại sao lần nào hắn cũng là người cuối cùng được cả nhóm tìm thấy?
Giống như một đứa trẻ mồ côi vậy.
Ngay khi hắn tiến lên một bước, chuẩn bị rơi vào vòng tay của đồng đội, toàn bộ chuyển động của hắn như cứng lại trong giây lát, hắn nghe thấy thứ gì đó khác với tiếng sóng.
Rất gần! Rất gần!
Ở ngay sau lưng hắn!!
Hắn lập tức quay người lại, đứng cạnh cột đá phía sau là một chàng trai trẻ khuôn mặt tuấn tú, tuổi tác tương đương với hắn, thậm chí còn nhỏ hơn hắn một hai tuổi.
Sau khi chàng trai trẻ nhận ra mình đã bị phát hiện, anh ta gật đầu với Giang Thành, sau đó mỉm cười nói: "Xin lỗi, không làm anh giật mình chứ."
Chàng trai trẻ trước trán có mấy sợi tóc dài bồng bềnh, mềm mại, ánh mắt nhìn Giang Thành xuyên qua kẽ hở của sợi tóc, khuôn mặt ôn nhu như ngọc tràn đầy lễ phép.
Giống như một công tử xuất thân từ gia đình quý tộc hàng nghìn năm trước.
Trang phục trên người cũng giống luôn, anh ta chắc là một người yêu thích cổ trang, phục trang tuy ôm vào người, nhưng vẫn toát lên vẻ phóng khoáng hoạt bát.
"Không sao." Giang Thành bình tĩnh nói. một hơi như đã nhận được sự tha thứ nào đó, sau đó hướng Giang Thành gật đầu xin lỗi, rồi nhìn về phía tên mập và những người khác.
Giang Thành nhìn bên cạnh tên công tử, nơi có một cây cột đá cực lớn.
Khi mới đến đây, hắn đã cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác nhận xung quanh không có nguy hiểm gì, hắn mới nghiên cứu những cột đá và tượng đá trước mặt.
Mà lúc đó hắn đã chú ý đến cột đá phía sau mình rồi.
Không hề có ai xung quanh cả.
Cho nên... Giang Thành hơi nheo mắt lại, tên công tử này hẳn là đã lẻn tới sau lưng hắn.
Tận dụng âm thanh của sóng.
Từng bước một, đi tới phía sau lưng mình.
Đám người tên mập đã bước tới.
Nhiệm vụ lần này tính cả Giang Thành và tên công tử, tổng cộng có 8 người.
Có thể là cần sự tương xứng, nên có 4 nam và 4 nữ, trong đó có một người đàn ông phải cao đến hơn 2m.
Người đàn ông đứng đằng sau một cô gái mặc váy lolita, cô gái chỉ cao tới thắt lưng anh ta.
Từ miệng tên mập biết được, bên ngoài chính là biển, tòa nhà cổ quái này nằm cách bờ biển khoảng 100 mét.
Xung quanh không có bất kì tòa nhà nào khác, chỉ lẻ loi một mình.
Phía sau tòa nhà, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là rừng rậm bất tận.
Nói cách khác, nếu muốn rời khỏi đây, hoặc là phải leo lên vách đá, hoặc là xuyên qua rừng rậm, hoặc là đóng thuyền và thử vận may trên biển.
Giang Thành nhìn một người phụ nữ đen gầy trong này, hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Người phụ nữ này tuy rằng nhìn gầy gò, nhưng thể chất hẳn là rất tốt, chỉ là toàn thân lúc này đầy những vết xước nhỏ, máu vẫn rỉ ra từ một vài chỗ.
"Tôi muốn leo lên vách đá để nhìn xung quanh," Người phụ nữ không hề giấu diếm.
Rất hiển nhiên, là cô ta đã thất bại. Người phụ nữ nhìn ra ngoài cửa nói: "Những vách đá xung quanh đây đã bị gió biển bào mòn nghiêm trọng, rất nhiều chỗ hoàn toàn không thể chịu lực."