Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 174 - Chương 174: Tai Nạn Trên Biển

Chương 174: Tai nạn trên biển Chương 174: Tai nạn trên biểnChương 174: Tai nạn trên biển

Giang Thành cũng nhìn theo hướng nhìn của cô ta, quả nhiên thấy vách đá mà cô ta đã nhắc đến.

Độ dốc này trông như đã bị một chiếc rìu khổng lồ bổ xuống.

"Mọi người muốn rời khỏi nơi này?" Giang Thành thu hồi lại tầm nhìn, đột nhiên hỏi.

Bất luận là người phụ nữ leo lên vách đá, hay lời đề nghị đi bộ xuyên rừng, chặt cây và đi thuyền trước đó, tất cả đều tiết lộ ra rằng bọn họ dự định rời khỏi đây.

Không phải rời khỏi ác mộng, mà là rời khỏi mảnh đất nơi mình sinh ra này.

"Đúng." Có người đáp lại.

Giang Thành quay đầu nhìn cô ta: "Tại sao?"

Giang Thành không hiểu được, bọn họ mới tới nơi này, thậm chí còn chưa thăm dò hết địa hình, đã nóng lòng muốn rời đi, chẳng lẽ là phát hiện ra nguy hiểm gì đó hay sao.

Lúc này mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ ở ngoài cùng bên phải, như thể ý định rời đi là do chị ta truyền đạt cho mọi người.

Người phụ nữ này có lẽ khoảng ngoài 50 tuổi, đeo một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai, tóc uốn thành những lọn xoăn như lông cừu, quần áo cũng rất bình thường.

Khác với vẻ ngoài và cách ăn mặc giản dị, đôi mắt sắc bén như đại bàng mang đến cho người khác đầy áp lực, hiển nhiên không phải là một nhân vật dễ chung sống.

Nhưng ánh mắt Giang Thành đang nhìn chị ta lại bình tĩnh như nước.

Giây tiếp theo, người phụ nữ mở miệng, đưa ra cho Giang Thành một câu trả lời mà hắn chưa từng ngờ tới.

"Tôi đã từng đến đây," Người phụ nữ nói.

Chị ta dường như không quan tâm đến ánh mắt cổ quái của Giang Thành, lựa chọn tiếp tục nói chuyện một mình, tên công tử đằng sau Giang Thành cũng tỏ ra rất hứng thú.

"Lúc đó con tàu chúng tôi đang đi trên biển thì gặp bão, sau khi thân tàu bị lật, chúng tôi lênh đênh trên xuồng cứu sinh suốt đêm trên biển, cuối cùng, đến rạng sáng ngày hôm sau, thì phát hiện được một mảnh đất liền."

"⁄ đAv2" "Ừ," Người phụ nữ gật đầu,"chúng tôi đưa xuồng cứu sinh cập bờ."

Sau khi nói đến đây, người phụ nữ dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên im lặng, không nói nữa.

"Sau đó thì sao?" Tên mập không nhịn được hỏi.

"Chúng tôi dùng thiết bị mang theo để phát tín hiệu định vị, sau đó được một con tàu đi ngang qua cứu." Chị ta tiếp tục nói: "Tóm lại là hãy nhanh chóng tìm cách thoát khỏi đây."

Đơn giản vậy thôi sao?

Tất cả mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc, nếu như đơn giản như vậy, người phụ nữ sao lại không ngừng thúc giục mọi người tìm cách rời đi chứ?

Giống như... đám người bọn họ ở đây gặp phải quỷ vậy.

"Chuyện từ bao giờ?"

"32 năm trước," Người phụ nữ trả lời rất rõ ràng.

"32 năm trước," Chàng trai trẻ ăn mặc như một công tử cười,"Các chị lúc đó đã có thiết bị có thể gửi tín hiệu vệ tinh mang theo bên mình rồi?"

"Còn là sau một tai nạn đột ngột trên biển?"

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn tên công tử trước mặt, sau đó nhìn Giang Thành, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của bọn họ hơi giống nhau.

"Chỉ sợ đây không phải là một vụ tai nạn trên biển bình thường." Tên công tử nhún vai.

"Chàng trai trẻ," Người phụ nữ khàn giọng nói, khí chất lúc này hiện ra đã khiến sự nghỉ ngờ của Giang Thành được xác nhận,"Tôi khuyên cậu nên tập trung vào việc làm thế nào để trốn thoát khỏi đây, thay vì hỏi về những điều mà mình không nên biết."

"Nếu không, cho dù cậu có thể sống sót rời khỏi nơi này, khi ra đến bên ngoài cũng sẽ có người tới tìm cậu đấy."

Hiện tại trong lòng mấy người đại khái đã có phán đoán, nếu như lời của người phụ nữ nói là sự thật, vậy thì xuất thân của chị ta chắc chắn không tầm thường, có thể là ăn cơm lính.

Mà những gì chị ta tham gia hồi đó rất có thể là một nhiệm vụ tuyệt mật.

Hoàn toàn không tồn tại chuyện tai nạn trên biển, chỉ là năm đó bọn họ được lệnh đến đây, rồi lại gặp phải thứ khó có thể hiểu được hay gì đó ở đây. ngay.

Đội ngũ của bọn họ năm đó có lẽ đã chịu tổn thất nặng nề, thậm chí có thể người phụ nữ trước mặt là người duy nhất còn sống sót.

"Chuyện đó để sau đi," Tên công tử nhìn thằng vào mắt chị ta nói,"Bây giờ tôi chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng làm thế nào mới có thể rời đi."

Người phụ nữ nhìn tên công tử, rồi lại nhìn Giang Thành, cuối cùng là những người khác đang vây lại đi đến.

Bây giờ tình thế đã rõ ràng, nếu không nói ra nguyên do của câu chuyện này, có lẽ chị ta sẽ rất khó thoát thân.

Ở đây không phải là thế giới bọn họ đang sống, nơi đó có luật pháp, nơi phụ nữ có chỗ dựa thì nắm quyền tuyệt đối.

Ở đây chỉ có quy tắc.

Mà kết cục của việc đắc tội với tất cả đồng đội, hiển nhiên ai cũng rõ.

"Các người sẽ phải hối hận," Người phụ nữ nói với nỗ lực cuối cùng.

"Câu này cũng tặng cho chị." Người phụ nữ mặc áo khoác da đối diện lắc vai, lên tiếng: "Nếu như chị không nói."

Chiếc áo khoác da trên người đầy đỉnh tán, cô ta đi đôi bốt đen dài đến đầu gối, đôi chân xinh đẹp trắng nõn và thẳng tắp.

Vẻ ngoài bình thường nhưng lại mang đến cho người nhìn một phong cách mô tô punk mạnh mẽ.

"Đừng có uy hiếp tôi," người phụ nữ bình tĩnh nói,"Tôi già rồi, có cái gì mà chưa từng thấy, bây giờ trên vai vẫn còn hai viên đạn gãy chưa lấy được ra."

"Nếu như tôi không nói thì các người muốn thế nào? Giết chết tôi?" Người phụ nữ sắc mặt căng thẳng.

Những gì người phụ nữ nói không phải là dối trá, đám người Giang Thành và tên công tử đều có thể cảm nhận được luồng sát khí đang thiêu đốt trên người phụ nữ, chị ta không hề coi trọng tính mạng của mình.

Chị ta không sợ chết.

Trong mắt chị ta, những người trước mặt này chỉ là một nhóm trẻ con thậm chí còn chưa mọc đủ lông tóc.

"Không ai muốn làm gì chị," Giang Thành lên tiếng,"Mọi người đều chỉ muốn sống sót, hãy suy nghĩ theo một cách khác, nếu một trong số những người chúng tôi có thông tin tương tự nhưng không chia sẻ nó ra, chị sẽ nahf dì" "Chúng tôi không có hứng thú với mấy chuyện cơ mật," Giang Thành tiếp tục: "Chỉ muốn sống sót mà thôi, dù sao..." Đôi mắt hắn đột nhiên ươn ướt, sau đó giọng nói trở nên khàn khàn.

Người phụ nữ, tên mập, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.

Người này thoạt nhìn không giống một người mới, sao tố chất tâm lý lại...

Giang Thành nắm lấy tay người phụ nữ, kìm nén nước mắt: "Thật ra tôi sống hay chết không quan trọng, đáng tiếc ở nhà tôi còn có mẹ già nằm liệt giường, bố tôi mất sớm, một mình mẹ đã vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi..."

Tên mập: "..."

Diễn xuất của Giang Thành có hơi nằm ngoài dự đoán, mặc dù kỹ năng diễn xuất của hắn khá ổn, nhưng trong mắt những người cùng tuổi khác thì mức độ có hơi quá đáng.

Ngay lúc tên mập đang đổ mồ hôi hột thay cho Giang Thành thì đối phương đã thực sự thành công.

Chị ta không biết đúng là đã cảm động, hay là thương hại những đứa trẻ còn ít tuổi này, ngoại trừ việc giữ bí mật một số chỉ tiết về nhiệm vụ và kết quả, đều đã kể hết mọi chuyện khác.

"Lúc đó chúng tôi nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp," Người phụ nữ dần dần nhớ lại,"nghe nói một trong những chiếc tàu chở khách của chúng tôi bị tại nạn ở một nơi trên biển."

"Đêm hôm đó chúng tôi tập hợp khẩn cấp, sau khi có đủ đồ cứu hộ tạm thời, liền lập tức vội vã đến vùng biển nơi xảy ra sự việc".

"Tôi chịu trách nhiệm chính trong việc kiểm tra vật tư trên tàu, trong tình huống bình thường, tôi phải kiểm tra xem vật tư đã đầy đủ hay chưa trước khi khởi hành, nhưng nhiệm vụ lần đó rất kỳ lạ, tất cả mọi người đều rất vội vã, vật tư được phân bổ cũng không được đóng gói trong các loại bạt chống nước thông dụng, mà được vận chuyển toàn bộ trong các thùng chứa màu xanh lục đậm."
Bình Luận (0)
Comment