Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 175 - Chương 175: Tuyệt Mật

Chương 175: Tuyệt mật Chương 175: Tuyệt mậtChương 175: Tuyệt mật

"Một số người trên tàu của chúng tôi đã phát giác ra có điều gì đó không ổn, bởi vì tiêu chuẩn của vật liệu hộ tống lần này rất cao, ngay cả bộ phận chất lượng trong nội bộ của đơn vị chúng tôi cũng không có quyền kiểm tra chúng."

"Nhưng chúng tôi có kỷ luật, chỉ phục tùng mệnh lệnh, không nghe không nói không hỏi những gì không nên biết, vì vậy sau khi đơn giản chuẩn bị xong, con tàu của chúng tôi đã khởi hành."

"Nhưng không ngờ là..." Người phụ nữ nói đến đây thì đột nhiên dừng lại"Chúng tôi khởi hành ra khơi đến vùng biển quốc tế vào khoảng sáng sớm, lúc đó đã đến thời gian nghỉ ngơi thay ca, nhưng... nhưng... vừa đi ngang qua các thùng đựng hàng đặt trên boong, chuẩn bị quay về cabin nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy bên trong các thùng đựng hàng có tiếng động".

"Âm thanh không lớn nhưng rất đặc biệt", Chị ta nhớ lại: "Giống như có vật gì rất sắc cào vào tấm sắt vậy".

"Lúc đó tôi cứ như bị quỷ ám vậy, trong lòng lại dâng lên một sự tò mò không thể kiềm chế được, từ từ tiến lại gần, càng đến gần thùng đựng hàng, sự tò mò đó càng không thể kiểm soát được, sau đó phát sinh một sự thôi thúc muốn mở nó ra xem." Nói đến đây, người phụ nữ tỏ ra hối hận.

Mặc dù rất nhanh chị ta đã kìm nén biểu hiện cảm xúc, nhưng những người có mặt ở đây không phải là người bình thường, bọn họ đương nhiên nắm bắt được điểm này.

"Sau đó thì sao?" Có người hỏi, chính là người phụ nữ leo núi lúc trước.

"Chờ sau khi tỉnh dậy lần nữa, thì đã bị nhốt lại rồi." Người phụ nữ lớn tuổi thở dài: "Có một người đàn ông ngồi đối diện, lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, tôi chưa từng gặp anh ta bao giờ, khoảng 50 tuổi, ăn mặc giản dị, trên vai hay cổ áo không có bất kì kí hiệu nào."

"Không phải người ở tàu của chị?"

"Không phải," Người phụ nữ lắc đầu,"Nhưng tôi có thể cảm nhận được, anh ta cũng là người như chúng tôi, nhưng địa vị của anh ta cao hơn chúng tôi rất nhiều. Bởi vì thuyền trưởng của chúng tôi đã đi vào dưới sự hộ tống của hai người, mà thái độ của thuyền trưởng cũng đã chứng minh cho điều này."

Người phụ nữ chỉ vào vai mình, nói thêm: "Thuyền trưởng của chúng tôi có hai vach bến san" "Sau đó bọn họ có hỏi tôi một số chuyện nào đó, nhưng lúc đó tôi mơ mơ hồ hồ, nên cũng không nhớ được."

Về phần vì sao người phụ nữ không nhớ được thì mọi người đều hiểu.

"Sau đó tôi bị hai người khiêng đi, bọn họ đều đội mũ bảo hiểm và đeo tròng kính màu xanh lục đậm mà tôi chưa từng thấy bao giờ, tôi không thể nhìn rõ mắt của họ, nhưng tôi có thể cảm nhận được đôi mắt lạnh lùng đằng sau tròng kính."

"Lúc đó tôi cảm thấy rất kì lạ, tại sao lại có nhiều người tôi không quen biết đột nhiên xuất hiện trên tàu như vậy, nhưng phải đến khi bị bọn họ đưa đến phòng họp lớn, lúc đi ngang qua boong tàu tôi mới nhận ra bốn thùng đựng hàng màu xanh đậm đã bị mở ra, hơn chục người đang vận chuyển thứ gì đó ở xung quanh, trong số đó còn có những người mặc trang phục tương tự đang cầm súng canh gác."

"Thứ họ di chuyển là những chiếc thùng gỗ ngay ngắn, có lớn có nhỏ, nhưng trông có vẻ rất nặng, có lúc phải cần tới ba, bốn người hợp lực."

Nghe đến đây, ánh mắt mọi người đều trở nên tinh tế, trong các thùng gỗ chắc hẳn có chứa những thứ như vũ khí và đạn dược.

Nhưng... đây là đang ở trên vùng biển quốc tế.

Nếu không chú ý sẽ gây ra rắc rối lớn.

Rốt cuộc là chuyện gì mới gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, tất cả mọi người đều đang âm thầm suy đoán.

"Khi tôi đang nhìn về phía đó thì người hộ tống phía sau dùng báng súng đẩy tôi một cái, lúc đó quá đột ngột, tôi không đứng vững nên đã ngã xuống, vừa hay bên cạnh đang có thứ gì đó, trong lúc khẩn cấp tôi đã dùng tay tóm lấy, kết quả hóa ra đó là một tấm bạt chống nước lớn màu xanh đậm."

"Sau khi tấm bạt chống nước bị kéo ra, bên trong là một khẩu đại bác."

"Nhưng nó không phải loại bắn đạn pháo, mà là một cây pháo bốn móng cực lớn cắm ở đầu nòng pháo, mặt trước nhọn, dài khoảng hai mét."

"Pháo săn cá voi?!" Có người kinh hô.

Tất cả mọi người đều nhìn vào cô ta, là loli nhỏ nhắn từ đầu đến giờ chưa nói lời nào.

Không biết tại sao, thứ có mùi thép nồng nặc này ở thời hậu công nghiệp dường như đã thay đổi mùi vị khi thoát ra từ miệng loli.

Người phụ nữ lớn tuổi liếc cô ta một cái, không xác nhận, cũng không bên này có khoảng 4 đến 5 cửa tương tự được phủ bạt chống nước."

Tên công tử trước đó biểu hiện có hơi ngả ngớn cũng trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Tàu của các chị có trọng tải không nhỏ nhỉ."

"Mời tiếp tục." Giang Thành gật đầu ra hiệu.

Người phụ nữ dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau đó, tôi bị đưa đến phòng họp lớn nhất trên tàu. Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy gần như tất cả thuyền viên đều có mặt ở đó, bọn họ ai nấy đều rất căng thẳng, tiếng đẩy cửa cũng làm họ sợ."

"Người đàn ông 50 tuổi mà tôi nhìn thấy trước đó đang đứng ở vị trí dễ thấy nhất, xung quanh có vài người cầm súng đứng canh gác, trong góc cũng có bóng dáng của những tay súng."

"Tôi nhìn người áp giải tôi, đột nhiên phát hiện ngón tay của anh ta đang đặt trên cò súng, hơn nữa..." Người phụ nữ hít một hơi thật sâu,"Anh ta không hề tắt chốt an toàn."

"Người đàn ông có địa vị không thấp đó đã lấy một cái túi giấy kraft từ một người giống như phụ tá khác trước mặt chúng tôi, sau đó xé nó ngay tại chỗ, trong đó chỉ có một trang giấy, anh ta đọc tài liệu trên tờ giấy trước mặt mọi người, rồi tuyên bố sẽ lập tức tiếp quản con tàu này."

"Tất cả mọi người trên tàu, bất kể chức vụ cao thấp, đều phải tuân theo mệnh lệnh của anh ta, nghiêm chỉnh chấp hành pháp lệnh."

"Kể từ thời điểm này, bước vào trạng thái kiểm soát thời chiến, tất cả mọi người phải tuân thủ vô điều kiện các quy định kiểm soát tạm thời."

"Cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, giữ im lặng trong suốt quá trình và thực hiện cắt điện toàn bộ con tàu khi ra khơi vào ban đêm. Ít nhất hai người ở vị trí chủ chốt phải túc trực cùng lúc."

"Nếu có vi phạm, sẽ xử theo quân luật!"

Người phụ nữ không hổ là người dạn dày sương gió, khi nói về những điều này, chị ta diễn đạt một cách bình tĩnh và rõ ràng, trong lời nói không có chút ấm áp nào, chỉ theo thói quen kể lại sự thật.

Con người ở thời đại đó lớn lên với những câu chuyện đẫm máu của tổ tiên, nên họ có niềm tin vào việc tuân thủ tuyệt đối các quy định, ngay cả khi không có ai chĩa súng vào họ.

Người phụ nữ thở ra, như muốn cho mình và những người khác một cơ hội để thở,"Sau đó anh ta để thuyền trưởng và những người phụ trách các bộ phận ở lại, những người còn lại trở về vị trí của mình dưới sự thúc giục của các tay súng."

"#S¬i¡ đá anh †a lai lấy ra mêt tài liêu khác. đó là về nhiêm vu lần nàv của chúng tôi."

Bây giờ tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, lần này chắc chắn không phải là cuộc giải cứu tai nạn trên biển đơn giản như đã đề cập trước đó, mà là một nhiệm vụ quân sự tối mật tiêu chuẩn.

Từ góc độ tổ chức nhiệm vụ và tuân thủ các quy định kiểm soát thời chiến, mức độ bí mật của nhiệm vụ này cao đến mức khó có thể tưởng tượng, chính quyền địa phương khó có được quyền ra quyết định lớn như vậy, nói không chừng mệnh lệnh này được ban hành trực tiếp từ đế đô.

Người phụ nữ này cũng rất cân nhắc trong lời nói, trông thì có vẻ như tiết lộ rất nhiều, nhưng muốn thông qua lời nói của chị ta để truy ra nguồn gốc thì lại rất khó.

Bởi vì thứ nhất, ở đây không đề cập đến tọa độ, thứ hai, không có tên người và địa điểm nào xuất hiện, đơn giản là một câu chuyện không đầu không cuối như vậy, tác giả trong top đầu kênh huyền nghỉ mạng Qidian đều có thể viết được ra.

Đây cũng là một loại bảo vệ cho đám người Giang Thành, cũng như cho chính người phụ nữ.
Bình Luận (0)
Comment