Chương 176: Truyền tin
Chương 176: Truyền tinChương 176: Truyền tin
"Tôi nghĩ mọi người chắc cũng đoán được rồi," Người phụ nữ thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Đây không phải là một tai nạn trên biển, không, phải nói là không phải một vụ tai nạn trên biển đơn giản."
"Tài liệu cuối cùng mà người đàn ông lấy ra đã tiết lộ toàn bộ câu chuyện." Người phụ nữ dường như không thể kiểm chế được cảm xúc của mình, giọng nói run run: "Chúng tôi đã mất bốn con tàu ở đó, trong đó có một chiếc là tàu chị em với con tàu chúng tôi đang ở."
"Con tàu đó thuộc cùng bộ phận với chúng tôi, cũng neo đậu ở cùng một cảng."
"Nửa tháng trước khi xảy ra sự việc, khi tôi đang ngủ say thì bất ngờ nghe thấy tiếng chuông tập trung khẩn cấp ở cảng vang lên. Kết quả là sáng sớm hôm sau, con tàu chị em đã biến mất cùng với các thủy thủ đoàn trên tàu".
"Nhưng lúc đó chúng tôi không ai để ý tới chuyện đó. Dù sao, nhiệm vụ khẩn cấp đối với chúng tôi là chuyện bình thường, hơn nữa chúng tôi cũng đã từng trải qua việc bị đánh thức vào nửa đêm để làm nhiệm vụ."
"Nhưng dần dần, một số người phát hiện ra có điều gì đó không ổn, bọn họ... đã rời đi quá lâu rồi", người phụ nữ giải thích: "Do hạn chế về trang thiết bị lúc đó, tàu hoạt động quá gồ ghề trong điều kiện biển và khả năng tự vận hành kém, nên chúng tôi hiếm khi đi tuần tra ở những vùng biển xa."
"Nói chung, tối đa phải mất khoảng một tuần mới có thể quay lại cảng lấy vật tư, nhưng họ đã biến mất nửa tháng và không có một tin tức nào cả"
"Sau đó, có nhiều tin đồn lan truyền, nói rằng có khả năng cao là bọn họ đã xảy ra chuyện rồi."
"Người của bộ phận an ninh trực ban cho biết, bọn họ có người đã nhìn thấy một chiếc ô tô bí mật lái vào tòa nhà trụ sở căn cứ cảng của chúng tôi vào ban đêm, một chiếc xe con màu đen tuyền, hơn nữa không bật xe, không rõ là chưa treo biển, hay là đã dùng vải đen che đi rồi."
Như cảm thấy mình đã nói quá xa, người phụ nữ giữ bình tĩnh, tiếp tục kể lại những gì đã thấy trên tàu trước đó: "Nguyên nhân sự việc không rõ ràng, tôi nghĩ ngay cả người đàn ông năm đó cũng không biết, chúng tôi chỉ biết ở vùng biển đó đã xảy ra cổ quái, sau đó cấp trên đã cử hai con tàu đi điều tra."
#Nhirna không naờ là không lâu sau khi hai on tàu vào vhna biển xầv ra sự việc thì mất liên lạc với cấp trên".
"Lúc này cấp trên đã không thể ngồi yên được nữa, liền lập tức cử tàu chị em của chúng tôi khẩn trương đi kiểm tra, đồng thời bố trí lực lượng vũ trang ở bên trên, nhưng không ngờ, bọn họ cũng xảy ra chuyện".
"Đó là ngày thứ hai sau khi bọn họ đến nơi, đêm khuya, việc truyền tin vốn dĩ vẫn bình thường trước đó đột nhiên trở nên hỗn loạn, giống như gặp phải nhiễu điện từ mạnh, trong kênh liên lạc đều là âm thanh điện xèo xèo."
Giang Thành nghe xong khẽ cau mày, hắn mơ hồ cảm thấy đoạn này thật quen thuộc.
"Sau đó thì sao?" Có người thúc giục.
Người phụ nữ liếc cô ta một cái, người đó lập tức không nói nữa, cô ta chỉ là có hơi vội vã thôi.
"Sau đó, con tàu chị em của chúng tôi cũng biến mất trên vùng biển đó, cùng với tất cả trang bị và người trên tàu."
Ngay sau khi mọi người cho rằng đây lại là một câu chuyện không đầu không cuối khác, thì sắc mặt người phụ nữ liền thay đổi, trạng thái cũng không đúng lắm, phần cổ hơi đỏ lên, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Tiếng thở hổn hển dữ dội khiến phổi khó chịu, phát ra tiếng thở khò khè như ống thổi cũ.
"Anh ta... anh ta đã bật một đoạn ghi âm, bật một đoạn ghỉ âm cho chúng tôi nghe," Người phụ nữ cố gắng kiềm chế lên tiếng,"Đó là đoạn truyền tin cuối cùng bọn họ gửi ra trước khi biến mất."
"Nội dung truyền tin?" Nữ mô tô vội vàng hỏi.
"Không nghe rõ, rất loạn, cực kì loạn, khắp nơi đều là tiếng súng, còn có tiếng người ta la hét." Tâm trạng của người phụ nữ rõ ràng là không ổn, nhưng lúc này cũng không có ai ngắt lời chị ta.
"Âm thanh cuối cùng là của thuyền trưởng con tàu đó phát ra, tôi biết anh ấy, tôi nhớ rất rõ, anh... anh ấy hét lên... là địa ngục, cửa địa ngục đã mở rồi!"
"Đừng đến đây! Ah ah... !!"
"Điều đáng sợ hơn là, sau khi tất cả tiếng súng và tiếng la hét của con người chấm dứt, chúng tôi nghe thấy một loạt âm thanh rùng rợn khiến người ta sởn tóc gáy."
"Răng rắc... răng rắc..."
"Là... là tiếng nhai!"
Naườồi nhú nữ hoàn toàn đắm chìm. chỉ đang kể lai thôi fñna khiến những người có mặt đều phải rùng mình.
Thật khó để tưởng tượng nhóm người này sẽ như thế nào sau khi bọn họ đích thân nghe đoạn ghi âm này.
Sắc mặt của tên mập trở nên tái nhợt, máu trên mặt như bị ép xuống cổ, anh ta không biết mình đã làm gì sai, có đức hạnh hay năng lực gì mà lại có thể nghe được câu chuyện kinh khủng và quỷ dị đến như vậy.
"Kết... kết thúc chưa?" Tên mập ôm lấy thân thể đang run rẩy của mình hỏi, hắn bị câu chuyện của người phụ nữ này dọa đến sống lưng lạnh buốt, vô thức muốn ra ngoài đứng phơi nắng cho ấm.
Người phụ nữ không thèm để ý đến anh ta, mà nhìn thẳng vào Giang Thành, sau đó chuyển ánh mắt sang khuôn mặt của tên công tử.
Giang Thành hơi nheo mắt lại, trong lòng cảm thán, người phụ nữ này quả nhiên không tầm thường, ánh mắt cực kì nham hiểm, tên công tử bên cạnh hắn hiển nhiên cũng không phải là một anh chàng đơn giản.
Thậm chí hắn còn có một suy đoán, nếu như đám người tên mập đẩy cửa ra chậm một chút, có lẽ chỉ có thể nhìn thấy một trong hai người hắn hoặc tên công tử.
Mà có khả năng cao là người sau.
Giây tiếp theo, người phụ nữ chậm rãi mở miệng, ánh mắt lơ đãng, môi run rẩy khá lâu, mới dùng giọng điệu cổ quái nói: "Cuối của đoạn ghi âm đó, còn có một âm thanh rất kỳ lạ."
Người phụ nữ dường như đang cố gắng hết sức tìm tính từ để miêu tả âm thanh này nhưng không thành công.
Chị ta lắc đầu và nói với giọng rất chắc chắn: "Tóm lại, đó tuyệt đối không phải là âm thanh của giới tự nhiên nên có, đó là được phát ra từ một thứ gì đó, nó có sự sống, giống như cậu và tôi, là sống!"
Nói xong, người phụ nữ như bị rút hết sinh lực, loạng choạng lùi về phía sau, may mà Giang Thành nhanh mắt, nhanh tay đã giữ được chị ta.
Sau đó đỡ chị ta tựa vào một cột đá bên cạnh nghỉ ngơi.
Người phụ nữ dù sao cũng lớn tuổi rồi.
Trong khi chờ người phụ nữ bình tĩnh lại, mấy người còn lại tự do phân nhóm, bắt đầu khám phá tòa nhà duy nhất trong tầm mắt.
Cô gái Loli và người đàn ông cao 2 mét phía sau rõ ràng là quen biết nhau, hai người trực tiếp chọn một đống đổ nát ở phía bên trái tòa nhà, sau đó tay nắm tay rời đi.
Mọi người đều tiễn nhìn hai người đi. Tiếp đến là nữ mô tô và nữ leo núi, hai người bọn họ có lẽ không hề quen biết nhau, ít nhất nhìn bề ngoài thì có vẻ cả hai đều là những người rất độc lập.
Vì thế sau khi trao đổi ngắn gọn, bọn họ đã chọn hướng đi hoàn toàn trái ngược với hai người cô gái Loli.
Bọn họ khám phá phía bên phải của tòa nhà.
Tầm nhìn ở đó tương đối tốt hơn một chút, địa hình cũng không phức tạp.
Sau khi thu hồi ánh mắt, Giang Thành không nhìn theo hai người nữ mô tô nữa, mà vô tình chạm phải ánh mắt của tên công tử, hắn chỉ là trùng hợp thôi, nhưng đối phương thì lại giống như đang ôm cây đợi thỏ.
Tên công tử mỉm cười gật gật đầu: "Vậy thì làm phiền người anh em, và người anh em mập này." Anh ta quay đầu nhìn về phía tên mập, nhẹ nhàng nói: "Hai người hãy cùng nhau đi một vòng tìm kiếm manh mối đi."
Có thể ở cùng một nhóm với bác sĩ, tên mập cầu còn không được nữa là, ngay khi anh ta chuẩn bị đồng ý, thì Giang Thành đã lên tiếng trước: "Tôi không thích ở cùng với tên mập, anh đi với anh ta đi."
Giang Thành nhìn đôi mắt ẩn dưới lọn tóc rối bù, nói tiếp: "Tôi sẽ ở lại chăm sóc chị này."