Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 177 - Chương 177: Trần Nhiên

Chương 177: Trần Nhiên Chương 177: Trần NhiênChương 177: Trần Nhiên

Ánh mắt của tên công tử đảo quanh Giang Thành và tên mập một lúc, sau đó anh ta mỉm cười nói: "Tôi sợ là không thể nào ăn ý bằng anh và anh mập, nói không chừng sẽ có sơ suất trong hành động."

Nghe vậy, tên mập ngây ra, sau đó mới giật mình, anh ta không ngờ tên công tử này đã nhìn ra anh ta có quen biết với bác sĩ.

"Được rồi," Lên tiếng là người phụ nữ đang dựa vào cột đá, thở dốc, dường như vẫn chưa thoát khỏi ký ức, chị ta đau khổ nhướng mi,"Các cậu cùng nhau đi, tôi muốn yên tĩnh một mình."

Sau đó, người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, nói: "Những gì có thể nói tôi đã nói rồi, thời gian đã quá lâu rồi, những cái khác thì tôi không nhớ nổi nữa." Chị ta ngưng lại một chút, tiếp tục bổ sung: "Các cậu có canh chừng tôi, cũng vô dụng."

Lúc này tên mập mới phản ứng kịp, hóa ra bác sĩ và tên công tử bên cạnh đều có cùng một chủ ý.

Bọn họ muốn tranh thủ cơ hội được ở một mình với người phụ nữ, để moi được phần còn lại và quan trọng nhất mà người phụ nữ nắm được.

Thật ra tên mập cũng không ngốc, anh ta biết rõ người phụ nữ vẫn còn che giấu rất nhiều thứ.

Căn cứ từ những gì chị ta nói và nỗi sợ hãi khi ở đây, chuyện đã xảy ra trên những con tàu đó cũng đồng thời đã xảy ra trên con tàu của bọn họ.

Bọn họ bị một sinh vật chưa biết nào đó, hoặc một loại thế lực méo mó nào đó tấn công, sau đó những người sống sót bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang, xem ra trải nghiệm bị mắc kẹt trên đảo hoang không được tốt lắm, nếu không cũng đã không cứ đòi rời đi.

Nói cách khác, nguy cơ không chỉ tồn tại ở trong biển, mà ở hòn đảo hoang này... cũng tồn tại nguy cơ!

Nghĩ tới đây, tên mập theo bản năng nhìn xung quanh, nếu muốn nói thứ kỳ lạ nhất trên hòn đảo hoang này thì nhất định chính là tòa nhà này rồi.

Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà khổng lồ này có phần giống với những nhà thờ thường xuất hiện trong phim ảnh truyền hình, nhưng quy mô lớn hơn rất nhiều so với những nhà thờ bình thường, khung hình bán nguyệt có chóp nhọn cao chót vót, giống như một con dao sắc nhọn xuyên qua bầu trời.

Những bức tường lốm đốm dường như đã chịu đựng lễ rửa tội vô số năm tháng, dưới sự ăn mòn của gió biển, lộ ra một cảnh tượng vô cùng bi thảm.

Bầu không khí cổ xưa thấm đẫm nơi đây, tồn tại rất lâu.

Theo lý mà nói, trong một cảnh tượng như vậy, sẽ càng làm tôn lên tòa nhà khổng lồ này, không còn nghi ngờ gì là cho người ta cảm giác về ngày tận thế, hoặc là tận cùng của thế giới.

Cho dù có lùi lại một bước, cũng phải là những lời kiểu uy nghiêm và cao cả.

Nhưng không, nơi này chỉ cho tên mập một cảm giác ngột ngạt áp bức.

Dù đang ở trong một không gian tòa nhà rộng lớn, đứng dưới một mái vòm nhìn thoáng qua gần như không thấy tận cùng, nhưng anh ta vẫn cảm thấy áp bức như cũ.

Giống như có một tảng đá lớn đè nặng lên trái tim vậy.

Đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Khắp nơi đều là những cột đá đổ nát, và những cột đá bị làm gãy, mặt đất không bằng phẳng, sỏi đá bừa bộn trên đất, mỗi bước đi đều phải hết sức cẩn thận.

Những cột đá gãy va chạm với nhau, ép chặt vào nhau, ma xui quỷ khiến lại tạo ra hiệu ứng quang ảnh vô cùng quỷ dị, như có thứ gì đó không thể diễn tả được đang ẩn nấp trong những bóng tối giao nhau, sẵn sàng di chuyển.

Anh ta không thể hiểu được cảm giác áp bức chết tiệt này đến từ đâu, hay đó chỉ là sự tưởng tượng của chính mình.

Người phụ nữ từ từ nhắm mắt lại, như là đang nghỉ ngơi, nhưng những người khác đều hiểu rằng đây là dấu hiệu cho thấy người phụ nữ không muốn tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào khác.

"Anh mập," Tên công tử đột nhiên nói,"Hay là anh ở lại với chị ấy nhé, tôi với người anh em này đi dạo quanh quanh đây một chút."

Biểu cảm và giọng điệu của anh ta khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, nụ cười trên khuôn mặt cũng mang lại cho người ta cảm giác rất có học thức.

"Dù sao thì chỉ có chúng ta là hai người duy nhất chưa nhìn thấy bên ngoài như thế nào." Anh ta mỉm cười nói.

Tên mập vô thức nhìn Giang Thành.

Nhưng ánh mắt còn chưa tập trung, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc thản nhiên vang lên: "Được thôi." Giang Thành nói. Hai người lần lượt rời đi, hướng về phía cánh cửa đã mở.

Tên mập nhìn hai người rời đi, cho đến khi tiếng bước chân xa dần, đôi mắt nhắm nghiền của người phụ nữ lại mở ra, nhưng tên mập không chú ý đến điều này, sự chú ý của anh ta đều tập trung vào bác sĩ và tên công tử đang rời đi, suy đoán chuyện sắp xảy ra giữa hai người.

Người phụ nữ cúi đầu, đôi mắt ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm vào vị trí cách chân mình chưa đầy nửa mét.

Ở đó có một hòn đá vụn nhô lên.

Hòn đá vụn có hình dạng kỳ lạ, như thể được bóc ra từ một khối nào đó, trên đó có hai chiếc vảy to bằng lòng bàn tay người được chạm khắc hoa văn màu đen.

Khi một tia sáng không biết từ đâu chiếu ra, những hoa văn lốm đốm chợt xuất hiện trên vảy, uốn éo kỳ lạ như những gợn sóng trên mặt nước, trông như... đã sống dậy.

Người phụ nữ đột nhiên nhắm chặt mắt lại. ....

Hoàn toàn trái ngược với những gì tên mập tưởng tượng, hai người vừa rời đi sẽ bắt đầu chiến đấu, bọn họ đã bước ra khỏi tòa nhà, bước lên bãi biển cát trắng, tắm mình trong nắng và gió biển, cùng nhau trò chuyện Vui vẻ.

"Người anh em tên gì?" Giang Thành hỏi.

"Tôi họ Trần," Tên công tử đáp, sau đó quay đầu nhìn Giang Thành, cười tươi: "Trần trong nhất quyển thanh ty trảm phàm trần, tên có một chữ Nhiên, Trần Nhiên."

"Còn anh thì sao?" Gió biển vén tóc mái trên trán tên công tử lên, đằng sau phần tóc mái là một đôi mắt phượng đỏ rực tuyệt đẹp, cùng với khuôn mặt được chạm khắc tỉ mỉ, đầy vẻ thư sinh.

"Tôi họ Hách." Giang Thành đối mặt với gió biển, tóc rối bù, nheo mắt, cao giọng hét lên: "Hách Soái!"

Tên công tử ngây ra, sau đó lại nhìn Giang Thành vài lần như muốn xác nhận, vài giây sau, mới do dự nói: "Tên hay."

"Bạn bè của tôi ai cũng nói vậy." Giang Thành dường như rất hài lòng với lời tên công tử, tiếp tục nói: "Bọn họ đều nói tôi người cũng như tên!"

"Ừm... Anh Hách thấy tình huống hiện tại như thế nào?" Tên công tử có chút không chịu được lời nói của Giang Thành, nên dứt khoát không vòng vo nữa, mà vào thẳng chủ đề nhiệm vụ.

Trời cao biển rộng, ở đây chỉ có bãi biển trống trải và biển cả vô tận, nghe lén.

Giang Thành hạ giọng, làm ra vẻ thần bí nói: "Người phụ nữ này chắc chỉ tiết lộ một phần nhỏ thôi, quan trọng nhất là con tàu của bọn họ đã xảy ra chuyện gì, và những người sống sót bị mắc kẹt trên đảo hoang rút cuộc đã gặp phải cái gì, chị ta đều không nói."

"Chính xác." Tên công tử gật đầu, nhìn Giang Thành nói: "Hơn nữa cuối cùng người phụ nữ đó đã rời đi như thế nào, điểm này chị ta cũng không đề cập đến."

"Nói không chừng không chỉ đơn giản chỉ là bịt miệng." Tên công tử cười nói.

Giang Thành nhìn anh ta, trong mắt xẹt qua một số thứ vi diệu.

Cảm xúc thăng trầm tỉnh tế trong mắt hắn không thoát khỏi tầm mắt của tên công tử, anh ta bất đắc dĩ vung tay lên, cười khổ nói: "Anh Hách, anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ có một linh cảm, mà linh cảm của tôi không bao giờ được tính đến."

"Giống như tòa nhà này vậy," Tên công tử nhìn tòa nhà khổng lồ cách đó không xa, thở dài: "Nó cho tôi cảm giác như có sự sống vậy, ở bên trong như đang ở trong bụng của quái thú, ngột ngạt đến khó thở."
Bình Luận (0)
Comment