Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 182 - Chương 182: Phản Bội

Chương 182: Phản bội Chương 182: Phản bộiChương 182: Phản bội

Trong toàn nhà im lặng không một tiếng động.

Cứ như thể thực sự không có ai vậy.

Đột nhiên-

"Trưởng trấn!" Bên kia vang lên một giọng nói, rất sắc bén đến mức khó có thể phân biệt được là nam hay nữ: "Bọn họ ở kia!"

Đám người Giang Thành lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện đó là vị trí của cô gái Loli và người đàn ông cao cao lớn đang ẩn nấp.

Người đàn ông cao lớn không biết là cố ý hay vì lý do nào đó mà ngồi xổm vào một khe nhỏ, điều này cũng dẫn đến việc lộ ra gần hết cơ thể.

Vừa hay bị thân ảnh đứng ngoài cửa sổ phát hiện.

Không chỉ vậy, sau khi người đàn ông cao lớn bị phát hiện, lại còn lộ ra vẻ mặt không biết phải làm sao, cuối cùng... cuối cùng như bị mê hoặc đứng dậy.

Bây giờ ngay cả cô gái Loli bên cạnh anh ta cũng đã bị lộ.

Bên ngoài có rất nhiều thân ảnh chen chúc quanh khung cửa sổ đổ nát, nhìn vào trong.

May mắn thay... ít nhất nhìn bề ngoài thì có vẻ đúng là con người rồi.

Cầm đầu là một người đàn ông rắn chắc khoảng ngoài 40 tuổi, thân hình cao lớn cường tráng có thể so sánh với người đàn ông cao lớn, mái tóc xoăn màu vàng rất bắt mắt, trên lưng có đeo một khẩu súng.

Sau khi người đàn ông cao lớn và cô gái Loli bị phát hiện, việc ẩn nấp của Giang Thành và tên công tử đều trở nên vô nghĩa.

Ở bên ngoài mỗi người đều có một ngọn đuốc trong tay, nếu đã biết bên trong có người, chỉ cần tiến vào tìm kiếm là không thể trốn thoát.

Hơn nữa nhìn vào cơ thể vóc dáng của những người này, nếu mà đánh nhau thì chắc chắn người bên mình sẽ chịu thua thiệt.

Nhìn thấy lại có thêm mấy người nữa đi ra, người đàn ông tóc vàng dẫn đầu ánh mắt sáng lên, lập tức giải thích cho mọi người biết mình chính là quyền trưởng trấn của thị trấn Đá Đen cách đó không xa.

Nghe được chữ "lại", trong mắt Giang Thành chợt lóe lên tia sáng.

Người đàn ông tóc vàng tự xưng là quyền trưởng trấn cư xử rất đúng mực, bọn họ chỉ đứng ngoài cửa, chứ không hề có ý định cậy đông người mà xông vào. Mà đám người Giang Thành và tên công tử cũng không chuẩn bị khách khí với anh ta, hai bên bắt đầu nói chuyện thông qua cửa sổ.

"Anh vừa mới nói "lại" là có ý gì?" Tên công tử nói: "Chẳng lẽ anh đã từng gặp những người như chúng tôi?"

"Phải," Người đàn ông tóc vàng gật đầu, sau đó thở dài và nói,"Nhưng mọi người cũng thật xui xẻo, bị lạc thế nào mà đi vào đây."

Cô gái loli ngắt lời và hỏi: "Ở đây thì sao?"

"Ở đây..." Người đàn ông tóc vàng như đang nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt trở nên vô cùng sợ hãi, mấy giây sau mới tiếp tục nói, giọng nói cũng rất nhỏ,"Tóm lại, ở đây là một nơi không tốt, tất cả những ai bước vào đây đều sẽ bị nguyền rủa."

"Nguyễn rủa như thế nào?"

Phía sau người đàn ông tóc vàng, một người đàn ông ăn mặc rất kỳ lạ bước tới, những người ở hai bên đều lần lượt nhường đường với vẻ mặt rất cung kính.

"Bị tước đoạt ánh sáng, rơi vào bóng tối vĩnh hằng, bạn sẽ bò trong đống đổ nát ngoằn ngoèo và hiểm trở, bầy rắn độc sẽ vây quanh và gặm nhấm thể xác tàn tạ của bạn, bạn có thể cảm thấy đau đớn, nhưng sẽ không chết, linh hồn của bạn được giữ trong thân thể vĩnh viễn, giương mắt nhìn nó thối rữa, nhưng bạn lại không thể làm gì được, chỉ có thể quỳ lạy dưới ngai vàng của nó, cầu nguyện sự tha thứ từ nó, những kẻ phản bội trước đây đã dùng máu..."

Giọng nói như đang ngâm thơ vang vọng, giống như một người hát rong từ nhiều thế kỷ trước, người ăn mặc kỳ lạ này thậm chí không thể phân biệt được giới tính bằng mắt thường, toàn thân được bao phủ bởi một chiếc áo choàng đen có hoa văn kỳ lạ.

Khi tên mập đang nhìn chằm chằm vào các hoa văn, thì một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra, anh ta đã nhìn thấy các hoa văn động đậy.

Bọn chúng quấn vào với nhau như những con rắn, lăn tròn và lao về phía mình.

Nhưng chỉ một giây trước khi nó lao thẳng vào mặt anh ta, mọi thứ trước mặt lại biến mất.

Người đàn ông cổ quái đó chắc là nhân vật kiểu pháp sư hoặc thầy tế gì đó, những gì anh ta nói giống như một loại lời tiên tri nào đó, mang theo sự bất lực, nhưng thần bí.

Sau khi người đàn ông cổ quái nói xong, cả tên công tử và cô gái Loli đều tỏ ra suy tư. Chỉ có Giang Thành liếc nhìn người đàn ông cổ quái khó đoán này mấy cái, sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ông tóc vàng tự xưng là quyền trưởng trấn, thẳng cổ nói: "Nào, phiên dịch đi."

Người đàn ông tóc vàng ngây người ra, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Tôi nghĩ đã nói..."

Tên công tử cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, đầu tiên liếc nhìn người đàn ông cổ quái mấy cái, sau đó quay lại nhìn người đàn ông tóc vàng: "Ý anh là chúng tôi chính là kẻ phản bội?"

Người đàn ông tóc vàng gật đầu: "Đúng vậy, bất cứ ai bước vào tòa nhà này đều sẽ bị coi là kẻ phản bội và bị nguyền rủa."

"Phản bội ai?"

Người đàn ông tóc vàng lại rơi vào im lặng, hiển nhiên là anh ta biết rỡ đáp án, nhưng lại không dám nói ra.

Dường như việc đặt tên cho thứ đó là một sự báng bổ và mang lại vận hạn cho chính mình.

"Được rồi," Tên công tử không tiếp tục chủ đề này nữa mà hỏi: "Bây giờ hãy nói về các anh đi, các anh từ đâu đến?"

"Thị trấn Đá Đen," Một người trẻ tuổi cầm đuốc trả lời: "Chúng tôi đều đến từ thị trấn Đá Đen."

Trước đó tên mập đã cảm thấy những người này nói chuyện rất kỳ quái, không chỉ giọng nói khập khiễng, thậm chí nhìn bọn họ...

Đồng tử của anh ta không khỏi run rẩy, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề.

Lời mà những người này nói ra... không khớp với khẩu hình miệng!

Cảm giác này giống như là đang xem phiên bản tiếng phổ thông của một bộ phim nước ngoài.

Nhưng nỗi sợ hãi và ảnh hưởng của nó khi đem vào trong hiện thực là chưa từng có, phản ứng trong tiềm thức của tên mập là những người này không phải là con người, mà đều là quỷ.

Hoặc là đã chết từ lâu rồi, là những con rối bị quỷ điều khiển.

Anh ta cố gắng báo cho bác sĩ dưới tiền đề không làm kinh động đến đối phương.

Nhưng trước khi bàn tay run rẩy của anh ta chạm vào bác sĩ, đối phương đã nắm lấy cánh tay anh ta một cách rất tự nhiên, rồi sau đó hơi siết nhẹ.

Tên mân lân †^ nano run rẩv. Tên công tử nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp: "Vậy..."

"Tại sao thành phố của các anh lại nổi trên biển? Hơn nữa ban ngày không thể nhìn thấy, chỉ có ban đêm mới..."

Người đàn ông cao lớn đột nhiên lên tiếng, giọng nói của anh ta vang lên như thể thời kì đổi giọng vẫn chưa kết thúc, nghe rất khó chịu.

Anh ta còn chưa kịp nói xong đã bị Loli bên cạnh đá vào đầu gối.

Tình thế đột nhiên trở nên căng thẳng.

Thành phố đột nhiên xuất hiện kia nhất định rất đáng ngờ, những người đến đây còn càng cổ quái hơn, nhưng nếu hỏi trực tiếp như vậy, e rằng sẽ xảy ra chuyện.

Suy cho cùng, không ai biết người bên ngoài là bạn hay thù.

Một khi...

"Đúng vậy," Người đàn ông tóc vàng hít một hơi dài, sau đó nhìn những người trước mặt, chậm rãi nói: "Thị trấn của chúng tôi quả thực giống như những gì các bạn đã thấy, trôi nổi trên biển, và chỉ xuất hiện vào những thời điểm như này," Anh ta ngưng một chút rồi tiếp tục: "Bởi vì chúng tôi cũng giống như các bạn, đều là những người bị nguyền rủa."

Sau khi ra lệnh cho người đàn ông cao lớn theo sau mình im lặng, cô gái Loli không nhịn được hỏi: "Các anh cũng đã vào tòa nhà này rồi?"

Ngay khi những lời này vừa nói ra, khuôn mặt của người đàn ông tóc vàng và những người đi cùng anh ta tối sầm lại, cùng với đó còn có những đôi mắt cũng ảm đạm đi rất nhiều.

Thật khó để diễn tả đây là trạng thái gì, nhưng tên mập có thể cảm nhận được cảm giác bất lực và tuyệt vọng sâu sắc từ trên người của bọn họ.

Mười mấy giây sau, người đàn ông tóc vàng ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: "Tòa nhà này chính là do chúng tôi xây dựng."

Cô gái Loli dừng lại ánh mắt: "Tại sao?"

"Vì để... tiếp tục sống."
Bình Luận (0)
Comment