Chương 181: Khách đến
Chương 181: Khách đếnChương 181: Khách đến
"Bác sĩ," Tên mập nói bằng giọng chỉ có anh ta và bác sĩ nghe được.
"Hả?" Giang Thành ngẩng đầu.
"Anh có thể ngừng xoa dầu trên tay mình lên người tôi được không?"
"Tsk," Giang Thành rút bàn tay sạch sẽ ra khỏi người tên mập, bĩu môi nói: "Đồ keo kiệt."
"Mọi người mau đến xem!"
Giọng của nữ mô tô vang lên, cô ta đang đứng bên cạnh một chiếc kệ gỗ rất lớn.
Sau khi đi tới, vài người phát hiện ra phía sau kệ gỗ có mấy chiếc sọt, trên sọt vốn dĩ là có nắp.
Nhưng lúc này, những chiếc nắp đã được nhấc lên và ném xuống đất, bên trong sọt là những bó củi.
Bọn họ còn tìm thấy mấy đồ vật giống như mảnh vải trong một chiếc sọt khác.
"Những thứ này hẳn là được dùng để chế tạo ngọn đuốc." Giang Thành nói.
Hắn chọn ra một vài thanh gỗ vừa tay, sau đó buộc vải lên đó, cuối cùng lại ra hiệu rằng có thể nhúng một ít dầu mỡ trong dụng cụ.
Một ngọn đuốc đã được hoàn thành.
Bọn họ cũng tìm thấy một số viên đá dùng để đốt lửa bên dưới các dụng cụ.
"Đây là cái gì?" Đôi mắt sắc bén của tên mập nhìn thấy một tảng đá lớn rất đều đặn đứng lẻ loi bên cạnh kệ gỗ.
Bởi vì màu sắc của cả hai giống nhau nên ban đầu không ai để ý.
Anh ta bước tới và di chuyển nó, nhưng lại không thể dịch chuyển.
Giang Thành và tên công tử cũng nhận ra điều này, định giúp đỡ, tuy nhiên do góc độ, điểm dùng sức không được khống chế tốt nên ba người gộp lại cũng không bằng một người.
"Tất cả các anh tránh ra," Cô gái Loli đứng đằng sau bọn họ.
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông cao 2 mét.
Người đàn ông cao lớn sắc mặt hơi đỏ lên, bị ba người cùng lúc nhìn chằm chằm, sau đó lợi dụng khoảng trống giữa ba người tránh đường, một mình bước về nhía †rước. Cũng không thấy dùng lực gì mấy, tảng đá đã dịch chuyển vị trí.
Trong lúc tảng đá bị dời đi, một cơn gió mạnh đột nhiên ập vào khiến mọi người không thể mở mắt ta.
Tên công tử lấy tay che mắt, vẻ mặt rất tò mò, như thể đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.
Đây là một cửa sổ nhỏ, hình vuông, có chức năng giống như một đài quan sát.
Nó hướng thẳng ra biển.
Sau khi vất vả một hồi lâu, bầu trời bên ngoài đã dần trở nên tối hơn.
Giang Thành và những người khác thắp vài ngọn đuốc tự chế, một là để thắp sáng, hai là để chống lạnh.
Vì dù sao ở đây thật quá lạnh.
Mọi người bất giác túm tụm lại với nhau.
Chỉ có người phụ nữ lớn tuổi ngồi một mình trong góc, cả khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
Tên mập muốn gọi chị ta lại, nhưng chưa kịp nói đã bị Giang Thành tát vào mặt, vì vậy đành phải kìm lại.
Nhiệt độ không ngừng giảm dần, có quỷ mới biết tại sao ở đây lại lạnh đến thế.
"Chúng ta... chúng ta có cần đốt thứ đó lên không?" Nữ leo núi hai hàm răng va vào nhau lập cập vì lạnh.
Cô ta tập luyện quanh năm, sức khỏe rất tốt, nhưng cho dù là vậy, cũng lạnh đến không chịu được, chứ đừng nói đến những người khác.
"Được." Giang Thành là người đầu tiên đồng ý.
Những người còn lại nhìn hắn với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, bởi vì...
"Anh mập," Giang Thành vô cùng thoải mái nheo mắt, nhỏ giọng nói: "Anh ôm chặt hơn chút đi, sao tôi luôn có cảm giác như vẫn có gió lọt vào vậy?"
Hắn được tên mập ôm trọn trong lòng, cũng được hưởng đãi ngộ tương tự còn có cô gái Loli.
Người đàn ông cao lớn chăm sóc cô ta tỉ mỉ như một quản gia vậy.
Cuối cùng, tên công tử đứng dậy, đầu tiên cử động thân thể, sau đó rút ra một ngọn đuốc đang cháy, tiến đến chiếc bình đầy dầu mỡ.
Tất cả moi naười hoăc là che lai hoăc là nhắm mắt lai tiến theo mêt ngọn lửa rất mạnh lao lên.
Căn phòng lập tức trở nên sáng sủa đến mức gần như không có góc chết.
Ngọn hải đăng... đã được thắp sáng.
Cùng với ngọn lửa bùng cháy, một mùi thơm rất kỳ lạ lan tỏa trong không khí.
Mọi người sau một ngày vất vả không ăn không uống, sau khi ngửi thấy mùi thơm, dường như toàn bộ năng lượng mất đi đã quay trở lại cơ thể.
"Mùi... mùi này là mùi gì vậy?" Sau khi hít một hơi thật sâu mùi thơm, nữ mô tô tham lam lên tiếng hỏi.
Tên mập nuốt nước miếng, rất không hiểu biết dò hỏi: "Không phải là long diên hương đấy chứ, tôi nghe nói thứ này thần kì lắm."
Tên công tử lắc đầu: "Long diên hương không có mùi như thế này, hơn nữa... màu sắc của sáp cũng không phù hợp, long diên hương có màu hơi xám vàng, thậm chí là màu đen."
Sau khi nhiệt độ trong phòng tăng lên, Giang Thành rời khỏi vòng tay tên mập.
Hắn thoải mái đứng dậy, thản nhiên liếc nhìn gần cửa sổ, giây tiếp theo, cả người cứng đờ.
Thông qua ô cửa sổ hình vuông nhỏ, hắn nhìn thấy vùng biển vốn tối tăm bên ngoài lại sáng lên rực rỡ.
Các tòa nhà có độ cao khác nhau được sắp xếp dày đặc và trật tự với nhau, trong đó còn có các điểm sáng thỉnh thoảng di chuyển qua lại.
Trên mặt biển... vậy mà lại xuất hiện một thành phố!
"Sao... sao chuyện này có thể xảy ra được?" Nữ mô tô chen lấn bên ô cửa sổ vuông, sắc mặt cũng thay đổi.
Nữ leo núi nuốt khan, nhìn chằm chằm vào thành phố biển rực rỡ ánh đèn, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là ảo ảnh?"
Sau đó, như để chứng minh cho lời của mình, lại tiếp tục nói: "Ảo ảnh không chỉ xuất hiện ở sa mạc, chúng còn có thể xuất hiện trên biển..."
Lời còn chưa dứt, cô ta đã dừng lại, rồi từ từ trừng mắt lên.
Bởi vì cô ta nhìn thấy một số điểm sáng rời khỏi thành phố, sau đó tạo thành một chuỗi dài, lắc lư lao thằng về phía bọn họ.
Bây giờ tất cả mọi người đều đã hiểu, là ngọn hải đăng đã được thắp đến bọn họ.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, khoảng cách giữa thành phố biển và tòa nhà vẫn chưa rõ ràng, nhưng chắc chắn có vẻ như không còn xa nữa.
Bởi vì những đốm sáng đó lắc lư, nhìn như chúng di chuyển không nhanh lắm, nhưng thực ra chúng đã đi được một phần ba quãng đường.
"Để lại một người canh giữ ngọn hải đăng, những người còn lại đều xuống hết," Người ra lệnh vào thời khắc then chốt vậy mà lại là cô gái Loli.
"Tôi sẽ ở lại," Nữ mô tô nói ngay lập tức.
Những người khác không còn do dự nữa, lập tức cầm đuốc đi xuống tầng.
Nói là để lại một người, nhưng thực ra là để lại hai người, bởi vì người phụ nữ lớn tuổi không hề nhúc nhích, thậm chí chị ta còn không di chuyển đến cửa sổ hình vuông để nhìn thành phố kia.
Mục đích để lại một người ở đây chẳng qua là để canh chừng người phụ nữ này.
Nữ mô tô cũng rất thức thời, không hề đến làm phiền chị ta.
Cầu thang đi lên có cảm giác rất dài nhưng đi xuống lại rất nhanh, ít nhất là trước khi những đốm sáng đến, mọi người đã hợp lực cùng nhau đóng cửa lớn của tòa nhà lại.
Sau đó dập tắt những ngọn đuốc, tất cả mọi người phân thành từng nhóm mai phục trong bóng tối.
Tên mập và Giang Thành một nhóm, cô gái Loli và người đàn ông cao lớn một nhóm, còn lại là tên công tử với nữ leo núi một nhóm.
Ba nhóm người ẩn nấp thành hình tam giác ngược, Giang Thành và tên mập chọn vị trí phía sau một cây cột đá gãy, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy vị trí cửa lớn.
Một loạt âm thanh lộn xộn càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa lớn.
Sau đó có tiếng gõ cửa vang lên.
Âm thanh vừa trầm vừa nặng nề, thứ đang gõ cửa có sức lực rất mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đều bất động, sáu cặp mắt đang lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa lớn.
"Có người không?" hển nặng nề và cách phát âm không chuẩn lắm nhưng đó thực sự là giọng nói của con người.
"Chúng tôi là người của thị trấn Đá Đen," Thứ có giọng nói con người bên ngoài nói,"Chúng tôi đã nhìn thấy ánh sáng từ ngọn hải đăng rồi."