Chương 180: Mật thất
Chương 180: Mật thấtChương 180: Mật thất
Có thể nhìn ra, mọi người đều muốn moi thêm chút tin tức từ miệng của người phụ nữ lớn tuổi, nhưng lúc này đối phương lại đang ngồi im lặng trên cột đá phía sau cách đó không xa, không nói một lời.
Chính sự im lặng của chị ta, hoặc có thể nói là sự bài xích theo một nghĩa nào đó, ngược lại khiến mọi người không dám quá ép buộc.
Mỗi một người đều muốn lấy được thông tin từ chị ta, nhưng mỗi người lại đều không muốn trở thành kẻ xấu cưỡng ép, dù sao trong trường hợp đó, rất có thể phải gánh chịu sự báo thù từ chị ta.
Một khi những gì chị ta nói đều là sự thật, vậy thì đối với những người khác mà nói, khả năng sống sót của người phụ nữ sẽ cao hơn rất nhiều.
Chị ta được coi như là cốt truyện thứ hai.
"Bây giờ làm thế nào?" Có người hỏi.
Hiện trường rơi vào im lặng.
Tất cả mọi người đều biết rõ, khả năng cao là đằng sau cánh cửa này có cất giấu bí mật, nhưng không có cơ chế để mở nó nên cách duy nhất để phá cửa là dùng vũ lực.
Nhưng mấu chốt là... ai sẽ là người phá cửa.
Đôi khi tụ tập quá nhiều người thông minh cũng là chuyện không tốt, mỗi người đều có mục đích riêng, dẫn đến hiệu quả hành động cực kỳ thấp.
Nếu có mấy thằng lỗ mãng ở đây, phỏng chừng đừng nói đến cửa, rút cuộc có quái vật hay không chắc cũng đã thử ra rồi.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng tiếp theo cả đoàn sẽ bị tiêu diệt.
Một cơn gió từ đâu thổi tới, bụi trên cửa đá bị thổi bay, toàn bộ sinh vật dị hình cũng trở nên mờ ảo.
Như vậy cũng tốt, bớt đi sinh vật dị hình trên cửa nhìn thẳng vào, áp lực tâm lý của mọi người cũng giảm đi rất nhiều.
Cửa đá yếu hơn trong tưởng tượng, bốn người đàn ông miễn cưỡng nhấc một cột đá có kích thước vừa phải, bắt chước kiểu công thành, hai lần là đã đập mở cửa đá.
Cánh cửa đá không mở ra như cửa thông thường mà đổ ngược về phía sau như quân domino.
"Rầm" một tiếng đổ xuống đất, bắn tung tóe một lượng lớn bụi ra XLIhO ØUuanh- Ngay lúc cánh cửa đá đổ xuống, bốn người lập tức rút lui, cho đến khi bụi tan hẳn, để lộ khung cảnh phía sau cửa đá.
Đó là một dãy bậc thang làm từ đá.
Từ góc nhìn của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy những bậc thang hướng lên trên, dần dần biến mất trong bóng tối.
Giang Thành ngẩng đầu nhìn phía trên, hình như phía trên mái vòm của tòa nhà vẫn còn không gian.
Tên công tử xua xua tay để xua tan đám bụi bay trước mặt, quay đầu nhìn về phía mấy người phụ nữ, gật đầu nói: "Đến lượt các cô rồi."
Đây là một thỏa thuận được thống nhất trước khi phá cửa.
Nam giới có trách nhiệm phá cửa, sau khi cửa mở ra, nữ giới phải vào trước để dò đường.
Trong ác mộng, mọi người đều bình đẳng, nam quyền nữ quyền gì đều vô dụng.
Mạng mất rồi, thì ai còn quan tâm đến thể diện?
Ba người phụ nữ bất đắc dĩ tụ lại với nhau, hiển nhiên mỗi người đều có mục đích riêng của mình.
Phía cuối cầu thang xoắn ốc có cái gì, không ai biết chắc chắn, những cái chưa biết ẩn giấu trong bóng tối mới là đáng sợ nhất.
Người đàn ông cao lớn đi cùng Loli bước từng bước nhỏ về phía cô ta, giống như là muốn đi cùng cô, nhưng sau khi đối phương phát hiện ra, lại cho anh ta một cái trừng mắt dữ tợn.
Người đàn ông cao lớn hai mét vậy mà không dám cử động nữa, còn làm ra bộ dạng vô cùng ủy khuất.
Tên mập trông vậy thì ngây ra.
Khi sự chú ý của tất cả mọi người đều đang tập trung vào bóng tối phía sau cửa đá, thì một bóng người lọt vào trong tầm mắt của bọn họ.
Người phụ nữ lớn tuổi không biết từ lúc nào đã đi tới, sau đó đi thẳng vào trong cửa đá.
Đám người phản ứng lại đều lần lượt đi theo.
Đi trên cầu thang đá, kết cấu dưới chân bọn họ là một cảm giác se lạnh khó tả, như thể thứ dưới chân bọn họ không phải là cầu thang bình thường mà là một mảnh lịch sử bị chôn vùi trong dòng sông thời gian không gian dài.
Giai đoạn lịch sử này rất có khả năng là chưa được ghi vào bất kỳ ghi Không biết có phải là do cố ý hay do sự bào mòn của thời gian, cầu thang bị hư hỏng nhiều chỗ, thậm chí có một số đoạn còn sụp xuống theo quy tắc.
Nhìn xuống vị trí sụp xuống, đôi mắt khó mà tìm được nơi tập trung, tất cả những gì có thể nhìn thấy chỉ là bóng tối.
Nhìn lâu rồi, có cảm giác như toàn bộ cơ thể mình sắp chìm vào trong đó.
Bọn họ đi sát mép tường, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận.
Giang Thành dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve trên tường, trên tường cũng được chạm khắc những hoa văn khó hiểu, có thể là sinh vật lạ trên cửa đá, hoặc cũng có thể là thứ gì khác.
Cuối cùng... bọn họ đã đến cuối cầu thang.
Ở đó cũng có một cánh cửa đá, nhưng điểm khác biệt là cánh cửa đá này đang mở.
Mặc dù chưa mở hết cỡ nhưng khoảng trống khổng lồ lộ ra cũng đủ để một người đàn ông trưởng thành lẻn vào.
Người phụ nữ lớn tuổi đi thằng vào cửa đá.
Giang Thành nhìn bóng dáng người phụ nữ biến mất, trong mắt hiện lên một tỉa cổ quái.
Tên công tử vượt lên, là người thứ hai theo sau người phụ nữ vào cổng đá.
Trong số tất cả mọi người chỉ có tên mập là khó khăn, bên trong tên công tử kéo anh ta vào, Giang Thành ở bên ngoài đẩy, cuối cùng mới nhét được tên mập vào trong.
Tên mập cũng biết mình đang làm vướng chân mọi người, hứa với Giang Thành khi về nhà sẽ giảm cân.
Nếu không thể giảm được 10kg trong một tháng sẽ là cô nhi.
"Chậc." Vừa mới đi vào Giang Thành nghiêng mắt nhìn anh ta, cứ cảm thấy trong lời nói của anh ta còn có hàm ý khác.
Bên trong cửa đá là một không gian rộng khoảng chục mét vuông, tổng thể có hình vòng cung.
Theo quan sát của bọn họ từ bên ngoài tòa nhà, đây hẳn là đỉnh chóp của toàn bộ tòa nhà.
Các bức tường không còn là đá thông thường nữa mà được tạo thành từ một cấu trúc tinh thể dạng mảng tương tự như mica. Chắc có độ dày đáng kể, bởi vì căn phòng tương đối yên tĩnh.
Hầu như không nghe thấy được tiếng gió.
Trên tường ở những nơi khác nhau lộ ra ánh sáng khác nhau, mặc dù không rõ ràng, nhưng quả thật là như vậy, Giang Thành nhìn mấy lần, tạm thời vẫn chưa nhìn ra quy luật gì.
Giữa phòng có một chiếc kệ cao khoảng nửa người.
Toàn bộ thân kệ có màu trắng, khi chạm tay vào có cảm giác rất đặc biệt, khả năng dẫn nhiệt rất tốt, nhìn không giống đá hay kim loại.
Một chiếc bình lớn hơn chậu rửa mặt được đặt trên kệ, sau khi phủi một lớp bụi mỏng, chiếc bình chứa đầy chất rắn màu trắng đục.
Tên công tử dùng tay lau đi, sau đó dùng hai ngón tay nghiền nát, rồi đặt dưới mũi ngửi ngửi, ngẩng đầu khẳng định: "Là dầu mỡ."
Giang Thành đưa tay vào thao tác một hồi, cuối cùng tay đầy dầu mỡ nhấc một sợi dây làm từ chất liệu kỳ lạ lên.
Sợi dây bị dính đầy dầu mỡ nóng chảy, Giang Thành không chút bận tâm lôi nó ra.
Mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng kính trọng.
Ở phần nóc tòa nhà, những bức tường mờ, dụng cụ chứa đầy dầu mỡ ở giữa phòng, sợi dây màu đen trong dụng cụ...
Đặt những thứ này lại với nhau, mục đích của căn phòng này đã trở nên rõ ràng hơn.
Đây là một ngọn hải đăng.
Nó dùng để chỉ dẫn hướng tàu thuyền ra vào hoặc quay về cảng.
"Tòa nhà này là một ngọn hải đăng?" Tên mập hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, bộ trang thiết bị ở trung tâm kia chính là một cây nến khổng lầ.
Tên công tử cười nói: "Anh mập nói rất đúng, chỉ là không chính xác, căn phòng này là ngọn hải đăng, nhưng tòa nhà này thì không."
"Ai lại rảnh rỗi đến việc xây dựng ngọn hải đăng lớn như thế này," Giang Thành nói với giọng điệu trầm bổng,"Bọn họ chỉ lạc hậu thôi, chứ không ngu dốt."
Tên mập bỗng nhiên có chút xấu hổ, sau đó lại có chút buồn bực.
Một người ngoài như tên công tử còn đối xử với anh ta dịu dàng hơn bác sĩ.