Chương 179: Hiềm nghi
Chương 179: Hiềm nghiChương 179: Hiềm nghi
Chẳng lẽ tấn công bọn họ là thứ như này?
Ngay lúc này tất cả mọi người đều im lặng, có lẽ đã nhận thức được sự tồn tại của vấn đề.
"Ha ha," Phá vỡ sự im lặng là một tiếng cười ngả ngớn, theo sau âm thanh đó là khuôn mặt tuấn tú của tên công tử, anh ta nhìn sinh vật lộ ra trên cửa, nhún vai nói: "Không phải có người thực sự tin rằng có một thứ như vậy tồn tại chứ?"
"Mọi thứ trong nhiệm vụ đều là những chuyện thực sự đã xảy ra vào một thời điểm nào đó trong quá khứ, mọi thứ xuất hiện trong đó cũng có thể truy tìm nguồn gốc trong hiện thực, mọi người đều không phải là người mới, chắc là biết những gì tôi nói là đúng hay sai." Tên công tử nói tiếp: "Mà kết cấu cơ thể của sinh vật này, cũng như tỷ lệ cơ thể rõ ràng là không phù hợp với thế giới hiện thực, ở đây..."
Anh ta nhìn xung quanh và nói tiếp: "Chắc là một nơi tương tự như nhà thờ hoặc nơi linh mục thực hiện các chức năng như hiến tế, không còn nghỉ ngờ gì nữa, là do con người tạo ra, mà người kiến tạo nên nó là một nhóm người đã sống lâu đời bên bờ biển."
"Trong lịch sử lâu đời, tổ tiên dựa vào núi để ăn núi, dựa vào biển để ăn biển, đối với cư dân gốc ở đây, đại dương là nơi bọn họ dựa vào để sinh tồn."
"Khi đánh bắt tốt, thì tất cả mọi người đều có thể sinh tồn, còn khi đánh bắt được kém thì chỉ có thể chịu đựng cơn đói."
"Thời gian lâu dần, bọn họ tất nhiên sẽ hình thành một loại tôn sùng đại dương, thậm chí cả biển sâu huyền bí."
"Trong tưởng tượng của bọn họ, sẽ gán tất cả những sự kiện không may như thiên tai, điều kiện biển xấu, lật tàu, .... cho sự giận dữ của đại dương. Mà đại dương lúc này sẽ được ban tặng những cảm xúc, cũng sẽ được nhân cách hóa lên một mức độ nào đó."
"Bởi vì con người cần thứ gì đó cực kỳ mạnh mẽ mới có thể sùng bái." Anh ta bổ sung thêm: "Nói chính xác hơn là mang theo nỗi kính sợ và sự sợ hãi của bọn họ!"
"Cảm xúc lâu đời nhất và mạnh mẽ nhất của con người là nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi lâu đời nhất và mạnh mẽ nhất đến từ những điều chưa biết."
"Đại dương, biển sâu, là một trong số ít những điều chưa biết trên hành tỉnh này." "Đây cũng là ước nguyện ban đầu của bọn họ khi xây dựng tòa nhà này, chắc là bọn họ tiến hành tế thần biển, cầu nguyện bình an trở về và thu hoạch cá dồi dào ở đây."
Lời nói như một bài phát biểu của tên công tử này như tràn đầy ma lực quyến rũ, cách nói chuyện tao nhã và tự nhiên, giống như một tia sáng, xé toạc nỗi sợ hãi của mọi người đối với sinh vật xa lạ này.
Dù sao thì đối phó với quỷ, có thể thông qua bằng cách giúp nó hoàn thành nguyện vọng, chẳng hạn như phục thù hoặc trốn thoát, để kết thúc nhiệm vụ.
Còn nếu như trong nhiệm vụ xuất hiện một thứ trông quỷ dị đến khó tả mà có thể tưởng tượng ra này trên cửa đá, mọi người ngoài việc chờ chết ra, thì không thể làm gì khác.
Thứ này lẽ ra chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của các thành viên trong gia đình, hoặc trong truyện cổ tích.
Dần dần, có người mở miệng ra, chính là tiểu Loli vẫn luôn ít nói, cô ta nhìn tên công tử, chậm rãi nói: "Vì vậy ý của anh là... thứ này không hề tồn tại, mà chỉ là sự tưởng tượng của những người sống ở đây vào thời điểm đó để bày tỏ những mong muốn nào đó?"
Khi nói ra những lời cuối cùng của câu này, cô ta mơ hồ liếc nhìn người phụ nữ im lặng đang ẩn mình trong bóng tối.
Chị ta bình thản ngồi đó, như một tác phẩm điêu khắc.
"Đúng vậy," Tên công tử gật đầu nói: "Nó giống như vật tổ do các bộ lạc đánh cá và săn bắn sơ khai phát triển, phần lớn đều được lấy từ những thứ mà họ khó chỉnh phục như gió, lửa, sấm sét." Anh ta dừng lại rồi nói thêm: "Còn có những con thú hung dữ như sư tử, hổ và sói."
Lời nói của tên công tử khiến mọi người thay đổi suy nghĩ, vài ánh mắt khó hiểu bắt đầu nhìn về phía người phụ nữ im lặng, những gì chị ta nói trước đó... rút cuộc có phải là thật hay không?
Hay mọi chuyện chỉ là do chị ta nhất thời dựng lên vì một mục đích nào đó.
Mặc dù thoạt nhìn logic có vẻ tự nhiên, nhưng khi đào sâu hơn, vẫn có rất nhiều sơ hở, thời gian, địa điểm, nhân vật và sự kiện đều không rõ ràng, thậm chí cảnh ngộ không may cũng rất mơ hồ, chỉ thông qua một đoạn ghi âm kỳ quái.
Hơn nữa, người phụ nữ khẳng định do cần phải bảo mật nên việc cung cấp thông tin chỉ tiết là không thuận tiện.
Đương nhiên, cái cớ bây giờ của chị ta là... mình đã quên mất rồi. Nói không chừng không phải là quên, mà tất cả những điều này đều là giả!
Chị ta muốn đánh lừa tất cả mọi người.
Hoàn toàn không có tai nạn trên biển nào cả, chị ta cũng không phải là thành viên của cơ quan bí mật nào hết, mà chỉ là một con sâu tội nghiệp đang cố gắng sống sót trong nhiệm vụ mà thôi.
Suy cho cùng thì đây là ác mộng, một nơi mà người ta có thể ăn thịt người mà không cần nhổ xương ra.
Lần đầu tiên khi gặp chị ta, chị ta đã hoang tưởng và yêu cầu tất cả mọi người phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, trước khi khám phá địa hình hoặc gặp phải bất kỳ nguy cơ nào.
Điều này là hoàn toàn không thể tưởng tượng được trong các nhiệm vụ trước đây.
Hơn nữa... người phụ nữ nói rằng mình đã từng đến đây trước đây, nếu như đã từng đến đây, vậy thì nhất định sẽ không thể bỏ qua tòa nhà rất dễ thấy giống như một nhà thờ này, mà chỉ cần tiến hành khám xét sơ bộ tòa nhà, thì chắc chắn sẽ không thể bỏ qua cánh cửa đá.
Nhưng ít nhất người phụ nữ không hề tỏ ra quen thuộc với nơi này trước khi phát hiện ra cánh cửa đá, nơi cũng được những người khác tìm thấy thông qua tìm kiếm.
Cũng có người còn suy đoán rằng, nói không chừng người phụ nữ này là một người điên, là người mới, sau khi mới bước vào ác mộng, mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn đều khiến chị ta sợ hãi đến phát điên, sau đó bắt đầu nói năng điên cuồng.
Một lượng lớn thông tin thật thật giả giả, hoặc từ những nguồn bí ẩn, sẽ được đưa vào não của mọi người trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ cần đưa ra quyết định càng sớm càng tốt.
Ánh mắt của tên công tử mơ hồ nhìn sang bên cạnh, phát hiện Giang Thành đang kéo tên mập lại thì thầm to nhỏ gì đó, trên mặt không có chút suy nghĩ hay cảm xúc căng thẳng nào.
Ngược lại là tên mập bên cạnh dường như đang được cung cấp quá nhiều thông tin đến nỗi trí óc khó có thể xử lý được kịp.
Anh ta không có thời gian để phân tâm vào lúc này, bởi vì mục tiêu quan trọng hơn của anh ta là người phụ nữ im lặng, anh ta không cần phải nói toạc ra, chỉ cần gieo hạt giống tiếp theo xuống là được.
"Bác sĩ," Tên mập mở to mắt, nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Ý của anh là cái tên trông đẹp trai hơn anh vừa nói này đều là nói dối?" "Là để xúi giục... không, là khiêu khích quan hệ của bà già này với nhóm người, buộc chị ta phải nói ra tất cả mọi chuyện?"
"Chậc," Giang Thành bất mãn liếc tên mập một cái, rõ ràng là vì vừa rồi hắn đã có nhận xét không thích hợp, nhưng một lúc sau, hắn lại nheo mắt giải thích: "Đại khái là như vậy, nhưng để khiến chị ta nôn ra là không thể, nên có thể nôn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, ít nhất cũng phải đủ để không khiến mọi người cảm thấy nghi ngờ chị ta nữa."
"Cho nên..." Thân hình to lớn của tên mập bắt đầu run lên, ánh mắt liếc nhìn cửa đá,"Cái kia... cái thứ phía trên đó kia, thật sự có tồn tại?"
Giang Thành đồng thời cũng nhìn về phía cửa đá, nhưng hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của tên mập, mà nhẹ nhàng nói một câu: "Lúc đó chúng ta còn chưa phát hiện ra cánh cửa này."
Tên mập nghỉ hoặc chớp chớp mắt, rồi đột nhiên sững người, tiếp theo đó sắc mặt tối sầm lại.
Bác sĩ đã nói đúng, lúc đó... cánh cửa vẫn chưa được phát hiện chứ đừng nói đến sinh vật bí ẩn trên cửa.
Vậy thì... ý hắn nói là... làm sao người phụ nữ biết rằng có thứ gì đó ở trong biển, hơn nữa còn bịa ra chuyện bị tấn công bởi một sinh vật lạ trong biển?