Chương 184: Mật thất
Chương 184: Mật thấtChương 184: Mật thất
Có sự chiếu sáng của ngọn đuốc, bậc thang vốn âm u đáng sợ cảm giác đã đỡ hơn rất nhiều, đương nhiên, tiền đề là không có ai nghĩ ngợi lung tung.
Bọn họ cẩn thận tránh những vị trí bị đổ sập ra, tên mập dán cả người lên tường, dùng tay từng chút một mò mẫm theo tường, chỉ sợ rơi xuống dưới, điều này khiến Giang Thành, người cũng có cùng kế hoạch và đang bước đi trước mặt anh ta, cảm thấy rất bất tiện.
Vì vậy hắn quay người lại nói nhỏ vào tai tên mập mấy câu.
Một giây tiếp theo, thân hình to lớn của tên mập trong nháy mắt bật ra khỏi tường, sợ đến dựng tóc gáy, nhìn vào bức tường như đang nhìn quái vật nào đó.
"Đừng chạm vào nữa," Giang Thành thấp giọng nói,"Không thứ trên tường sống lại bây giờ."
Dựa theo quan sát và xúc giác trước đây, bức tường cạnh cầu thang cũng được khắc một số hoa văn không rõ ràng tối màu, nhìn là không thấy, chỉ có thể chạm vào bằng tay.
Kỹ thuật này tương tự như cánh cửa đá đầu tiên.
Chắc là được thực hiện bởi cùng một nhóm thợ thủ công.
Trong đầu tên mập lập tức hiện lên con quái thú có hình dáng kỳ lạ kia, cổ họng không tự chủ mà cuộn lên, tự hỏi không biết trong Sơn Hải Kinh có thu nhận thứ này hay không.
Cô gái loli và người đàn ông cao lớn đi ở phía cuối, bọn họ đặt ngọn đuốc thật thấp để có thể nhìn rõ bậc thang dưới chân.
Tên mập leo được nửa đường, chuẩn bị dừng lại nghỉ một chút, quay người lại nhìn về phía sau.
Hai người cô gái Loli bị đội ngũ bỏ lại phía sau khoảng 10m, bước đi rất chậm, thậm chí còn có chút thờ ơ.
Tên mập thầm nghĩ trong lòng, hai người này thật bạo gan, nếu như là mình, chắc chắn sẽ không dám rời khỏi đội ngũ xa như vậy.
Giang Thành dựa vào tường, như cũng đang nghỉ ngơi, nhưng lồng ngực lại lên xuống đều đặn, trên mặt cũng không có dấu hiệu đỏ bừng hay đổ mồ hôi.
Nhưng ngay khi tên công tử cũng dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn, Giang Thành lập tức như trở thành một người khác. Đầu tiên là một cơn ho, sau đó là thở hổn hển, mặt đỏ bừng như sắp chết.
Tên mập: "..."
Tên công tử một tay cầm đuốc, khuôn mặt tiếp xúc với ánh lửa lộ ra nụ cười khó nắm bắt,"Anh Hách," Anh ta quan tâm nói,"Xem ra cơ thể của anh cần vận động tập luyện nhiều hơn rồi."
Giang Thành thở hổn hển, liên tục xua tay lắc đầu, khiến tên mập muốn độn thổ.
Cuối cùng, Giang Thành dùng sức hắng giọng một cái, sau đó yếu ớt nói với giọng mệt mỏi trầm trọng: "Anh Trần, anh không biết đấy, tôi không giống với các anh, tôi là bị kéo vào ác mộng khi đang làm việc." Hắn vỗ vỗ phần eo của mình, toàn lực đẩy về phía trước, nghiêng đầu nói: "Vậy nên thực sự mệt mỏi lắm."
Sau khi nhìn thấy động tác đỡ eo của Giang Thành, tên mập cau mày, đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Tên công tử xem ra vẫn chưa hiểu Giang Thành đang nói gì, mấy giây sau mới nghỉ hoặc hỏi: "Anh không phải là vào ác mộng khi đang ngủ sao?"
"Đúng rồi."
"Thế sao lại..."
"Công việc của tôi không giống với mọi người," Giang Thành ôm eo mình làm động tác xoay tròn, không quan tâm nói,"Tôi chỉ cần nằm xuống là có thể kiếm tiền."
"Nằm xuống..." Tên công tử ngây ra, sau đó nhìn từ trên xuống dưới một lúc lâu, có thể thấy được sự tò mò của anh ta đối với Giang Thành đã lên đến đỉnh điểm.
Ngay lúc Giang Thành nheo mắt, khẽ mở miệng, đè nén hưng phấn trong lòng, chờ anh ta hỏi ra vấn đề đó để khoe khoang, tên mập đột nhiên đi tới, không chút thức thời thúc giục hắn: "Mau đi thôi, ở đây không an toàn."
"Ừm." Tên công tử gật gật đầu, sau đó liếc nhìn Giang Thành lần cuối, rồi quay người rời đi.
Đi rồi...
"Bác sĩ," Tên mập nhìn Giang Thành đang tức giận với vẻ mặt hiền nhân: "Chúng ta cũng đi thôi."
Sau đó không đợi Giang Thành trả lời, liền đi thẳng tới trước mặt hắn.
Đứng trước cánh cửa đá thứ hai, cảm nhận được ánh sáng và hơi ấm Nữ leo núi không hề có chút cảm giác hiện diện nào trên đường đi, là người đầu tiên bước vào phòng.
Một lúc sau, ngay khi Giang Thành đang chờ đợi để trả thù tên mập, chuẩn bị cho anh ta nếm chút đau khổ, rồi nhét anh ta vào khe cửa, thì bên trong đột nhiên truyền đến một trận kinh hô.
Đó là nữ leo núi.
Giang Thành dừng lại một chút, sau đó lập tức kéo tên mập đã đứng ở khe cửa, ném anh ta ra phía sau.
Tên mập bị đẩy ra đến choáng váng, cũng đã có cái nhìn sâu hơn về sức mạnh của bác sĩ.
Giang Thành và tên công tử đều lùi ra khỏi cửa đá, không ai có ý định tiến vào, hai người dựa vào nhau, một bên trái một bên phải, thể hiện ra một sự ăn ý đáng kinh ngạc.
Tiếng kinh hô bên trong chỉ vang lên một lần, rồi kết thúc.
Hiển nhiên là có điều gì đó không ổn.
Tên công tử hướng về phía cửa, nhỏ giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Tôi... không... không sao," Giọng nói của nữ leo núi lại vang lên, giọng nói của cô ta nghe rất kì lạ, như thể dây thanh đang run rẩy.
Cô ta đang kinh sợ.
Nhưng so với kinh sợ, càng giống như phát hiện ra chuyện gì khó hiểu hơn.
"Mọi người mau vào trong xem đi, bọn họ biến mất rồi!" Giọng nói của nữ leo núi lại vang lên.
Ngoài cửa không có ai dịch chuyển, mọi người đều nín thở, thậm chí còn cảm thấy nếu như có thể không thở là tốt nhất.
Giọng nói của nữ leo núi dường như đang không ngừng chuyển động.
Một lúc sau, Giang Thành đột nhiên nói: "Cô Doãn, vừa rồi khi hai chúng ta cùng một nhóm đã nhìn thấy những gì?"
Âm thanh chuyển động bên trong đột nhiên dừng lại.
Giang Thành và tên công tử đều chen nhau lùi lại sau, tên công tử thậm chí còn liếc nhìn cầu thang phía sau, như muốn tìm lối thoát cho mình.
Giây tiếp theo, đột nhiên có tiếng bước chân nhanh chóng di chuyển về phía cửa, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng lại đã lao ra ngoài, nữ leo núi lộ ra gần hết cơ thể vội vàng nói: "Mọi người nhanh vào trong xem đi!" Sau đó như trong lúc vội vã đã nghĩ ra gì đó, cô ta nhăn mặt nói tiếp: Doãn, tôi là người! Không phải..."
Chờ sau khi mọi người đã vào trong phòng, bọn họ rất ngạc nhiên phát hiện, nữ mô tô ở lại, và người phụ nữ lớn tuổi đều đã biến mất.
Căn phòng này vốn dĩ không lớn, vậy tại sao hai người sống sờ sờ to lớn như vậy lại biến mất?
"Chẳng lẽ là do những người đó làm?" Tên mập nói: "Bọn họ lợi dụng lúc chúng ta ở phía dưới nói chuyện, sau đó có người khác lẻn tới bắt cóc?"
"Không đâu," Tên công tử lắc đầu phủ nhận mà không hề suy nghĩ: "Xung quanh đây không có dấu vết giằng co, hai người đó không thể nào bị bắt đi mà không có phản ứng gì, tính cảnh giác của bọn họ sẽ không tệ đến thế."
"Nếu như loại trừ hiện tượng siêu nhiên nào đó, thì khả năng cao là bọn họ chủ động rời đi." Tên công tử tiếp tục nói.
"Còn chưa đến bước đó, cứ coi như tiền đề bọn họ tự nguyện rời đi đã được xác lập," Giang Thành nói rất tự nhiên, chậm rãi nhìn căn phòng rồi nói tiếp: "Hãy suy nghĩ xem nguyên nhân là gì."
"Bọn họ gặp phải loại nguy hiểm nào đó, sau đó chủ động trốn khỏi đây." Nữ leo núi thăm dò nói.
Đây là khả năng duy nhất cô ta có thể nghĩ tới, dù sao nơi này vị trí rất tốt, dễ phòng thủ nhưng khó tấn công, lại có ngọn lửa hừng hực, nhìn cũng khiến người ta yên tâm.
"Có lẽ bọn họ đã phát hiện ra chuyện gì đó cực kỳ quan trọng," Giang Thành sờ sờ cằm, đột nhiên nói: "Sau đó nghĩ đến việc đi xuống thông báo cho chúng ta."