Chương 185: Trốn
Chương 185: TrốnChương 185: Trốn
Vừa dứt lời, tên mập như đột ngột phản ứng lại, sau đó ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ là bọn họ đã nghe thấy cái gì sao?"
Theo như biểu hiện của người đàn ông tóc vàng và những người khác, bọn họ dường như đã nghe thấy một loại âm thanh nào đó, âm thanh này khiến bọn họ sợ hãi đến mức bỏ chạy luôn.
"Ý anh là trong căn phòng này, có thể nghe thấy những âm thanh mà người bình thường không thể nghe thấy?" Ánh mắt của nữ leo núi trở nên kỳ quái.
Lời vừa nói ra, mọi người đều nín thở, như thể chỉ cần im lặng là có thể thực sự nghe được cái gì vậy.
Ngoài cửa sổ hình vuông, thành phố nổi trên biển vẫn sáng rực rỡ, thỉnh thoảng có những đốm sáng xuyên qua, nếu không có gì khác thì chính là những người cầm đuốc.
Một lớp sương mù đen mỏng bao trùm thành phố, tiếng sóng vỗ khiến thành phố trên biển càng thêm huyền bí.
Vài giây sau, đồng tử của Giang Thành và tên công tử đột nhiên co rút lại, bọn họ vậy mà đã thực sự nghe thấy!
Đó là một loạt tiếng hô hấp yếu ớt, nhưng dồn dập một cách bất thường.
Ngay tại căn phòng này.
Ngoài mấy người bọn họ ra, trong căn phòng này còn có người khác !
Hai người nhanh chóng xác định được vị trí phát ra tiếng thở, ở ngay trong chiếc sọt đựng củi lúc trước.
Tên công tử một tay cầm ngọn đuốc tiến tới, còn Giang Thành cầm ngọn đuốc đã tắt trong tay ra sau lưng, cũng coi như là tiện tay.
Lúc này, lợi thế của đội ngũ gồm toàn những người chơi kỳ cựu đã được thể hiện ra, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, không những không ai hoảng sợ mà còn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Ba người là tên mập, tên công tử và Giang Thành tiến về phía trước, người đàn ông cao lớn, nữ leo núi và cô gái Loli canh giữ lối ra duy nhất phía sau, bất kể bên trong là người hay là quỷ, con đường rút lui cũng không thể bị đánh mất.
Tên công tử đưa tay ra, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mở nắp sọt ra, thứ anh ta nhìn thấy là một khuôn mặt méo mó đến biến dạng. "Là chị!" Tên mập kêu lên.
Chỉ thấy người phụ nữ lớn tuổi co ro trong sọt, sắc mặt tái xanh, khuôn mặt méo mó một cách quỷ dị, hai bàn tay khô héo như chân gà bịt chặt miệng, hốc mắt gần như muốn nứt ra.
Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ này, trong đầu tên mập lập tức nhớ lại hình dáng của Tiết Vũ trong nhiệm vụ đầu tiên khi anh ta chết.
Người phụ nữ đã bị thứ gì dọa sợ đến mức này?
Hơn nữa cái sọt này... tên mập nhìn từ trong ra ngoài rất lâu, nhưng không nghĩ nó có thể chứa được một người lớn, cùng lằm là có thể vừa với một đứa trẻ 6,7 tuổi, thực sự không biết làm thế nào mà người phụ nữ lại chui được vào.
Đại đa số những người có mặt đều có cùng suy nghĩ với anh ta, nhưng cũng chính vì định kiến ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, trong lúc hấp tấp, bọn họ đã không kiểm tra tất cả các sọt.
Đây là sơ suất của bọn họ.
Giang Thành và tên công tử một người bên trái, một người bên phải, đưa người phụ nữ này ra ngoài, chị ta có vẻ đã quá sợ hãi, ngoài việc không ngừng run rẩy ra, thì lại dùng hai tay che miệng.
Khi nắm lấy cánh tay của người phụ nữ, Giang Thành nhận ra chị ta cực kỳ gầy, là loại gầy hoàn toàn không thể tưởng tượng được, một lớp da bọc xương rất mảnh, giống như người Do Thái bị giam trong trại tập trung trong chiến tranh thế giới thứ hai.
Hắn đỡ người phụ nữ sang một bên rồi ngồi xuống, chị ta vẫn còn run rẩy, đôi mắt trống rỗng khó tập trung, mọi người đều dùng một ánh mắt đánh giá để quan sát chị ta.
Nữ leo núi cố gắng đóng cánh cửa đá của căn phòng, nhưng bị cô gái Loli ngăn lại.
Mấy người vây quanh tạo thành hình vòng cung, người phụ nữ lớn tuổi tựa vào một góc run rẩy.
Bọn họ mở những chiếc sọt còn lại rồi lục soát khắp căn phòng một lần nữa, chiếc kệ cũng đã dịch ra mà vẫn không tìm thấy nữ mô tô.
"Người phụ nữ ở lại đã đi đâu rồi?" Nữ leo núi hỏi.
Cô ta đã nhìn đủ bộ mặt cau có của người phụ nữ này rồi, sau khi hết kiên nhẫn thì bước tới nắm lấy cổ áo của người này, cơ bắp cánh tay phồng lên, kéo cả người chị ta đứng dậy: "Tôi đang hỏi chị đấy! Người phụ nữ đó đi đâu rồi, có phải là chị đã hại cô ấy rồi không?!" sau khi mất kiểm soát cảm xúc, đã chết dưới tay của chính mình, tên công tử bước tới, tách hai người ra.
Nữ leo núi lắc mạnh người phụ nữ, đẩy chị ta xuống đất.
Người phụ nữ ngã xuống đất trông như sắp chết, đôi mắt đờ dẫn, cơ thể khô héo đến đáng sợ,"Nó đến rồi..." Người phụ nữ đột nhiên nói: "Tất cả mọi người đều phải chết."
"Chị nói cái gì?" Tên mập sợ đến giọng nói cũng thay đổi, ánh mắt không ngừng nhìn chung quanh: "Ai tới rồi? Là có thứ gì đó đã tới đây sao?"
"Tôi nghe thấy tiếng của nó rồi," Người phụ nữ đột nhiên kích động, giọng nói trở nên chói tai,"Tôi nghe thấy tiếng của nó rồi, nó đang gọi tôi! Nó đang gọi tôi!"
"Nó nhận ra tôi rồi, nó chắc chắn là đã nhận ra tôi rồi!!"
Người phụ nữ như bị quỷ ám, không ngừng lẩm bẩm một mình, càng lúc càng nhanh, cảm giác như đang nói chuyện với một người khác trong cơ thể mình vậy: "Năm đó đáng lẽ tôi nên chết ở đây, chết cùng với bọn họ ở đây!"
"Không đúng!" Người phụ nữ trừng mắt đỏ ngầu, lớn tiếng hét lên: "Không chỉ có tôi, nó nhất định cũng đã cảm nhận được bọn họ, bọn họ chưa chết! Mọi người đều chưa chết!"
"Mọi người đều còn sống! Không, là các người, các người đều còn sống, đều sống trong cơ thể của tôi," Người phụ nữ vừa khóc vừa cười, sự hung dữ và sùng đạo hiện ra trong mắt chị ta đang hô ứng lẫn nhau.
"Nó đang đợi chúng ta, đợi chúng ta trở về... Không ai có thể trốn thoát, không một ail!"
Người phụ nữ nói xong đột nhiên nghiêng đầu ngã xuống đất, không còn phát ra âm thanh.
Sau một chút do dự, tên công tử nhanh chóng bước tới, đầu tiên là cảm nhận hơi thở của người phụ nữ, sau đó sờ vào cổ chị ta, quay đầu lại thở ra và nói: "Ngất đi rồi."
Sức khỏe của người phụ nữ không tốt nên ngất xỉu vì quá kích động cũng là điều dễ hiểu.
Sau khi đặt người phụ nữ xuống, những người khác ngồi thành vòng tròn, bắt đầu thảo luận xem nên làm gì tiếp theo.
"Thật sự là có âm thanh gì sao?" Tên mập liếm môi, liếc nhìn vị trí người phụ nữ nằm, nhỏ giọng nói: "Chị ta cũng nói đã nghe thấy rồi."
"Cũng có thể là chị ta điên rồi, chỉ toàn nói những điều nhảm nhí điên quan đến chị ta."
Tên công tử mỉm cười: "Nhưng mụ điên này đã gặp người đến từ thị trấn Đá Đen đâu."
Nữ leo núi sững người ra một lúc, sau đó sắc mặt trở nên rất khó coi.
Anh ta nói không sai, người phụ nữ này đã gặp người đến từ thị trấn Đá Đen đâu, cho nên không thể nào biết những thông tin mà bọn họ mang đến, nhưng lời nói của hai bên... lại giống nhau một cách kì lạ, đặc biệt là đối với cái gọi là "âm thanh".
Người phụ nữ nói rằng cô ấy cũng nghe thấy âm thanh đó.
Một cảm giác ớn lạnh dần dần tràn ngập trong lòng mọi người, hiện tại xem ra cái gọi là "âm thanh" này có thể là thật sự tồn tại, chỉ là hầu hết mọi người đều không thể nghe thấy mà thôi.
Hơn nữa điều bức xúc nhất là người duy nhất bên phía này có thể cảm nhận được "âm thanh" đó đã bất tỉnh, tỉnh thần không bình thường, những gì nói ra hoàn toàn không có logic.
"Đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi trước." Tên công tử liếc nhìn thành phố trên biển một cái,"Tôi trực ca đầu tiên, sau đó..."
"Là tiếng hát của cá voi." Cô gái Loli nhẹ nhàng nói.
Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng, nhưng mang một uy lực không thể nghỉ ngờ, cô ta ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn ngồi xổm bên cạnh, đang ôm chặt cánh tay mình, vỗ nhẹ vào tay anh ta, sau đó quay đi nói tiếp: "Âm thanh đó là tiếng hát của cá voi, người bình thường không thể nghe thấy nhưng cậu ấy thì có thể."