Chương 186: Đáng thương
Chương 186: Đáng thươngChương 186: Đáng thương
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tên mập, Giang Thành lên tiếng: "Tiếng hát của cá voi còn được gọi là ngôn ngữ của cá voi, hay bài hát của cá voi, là âm thanh do cá voi tạo ra khi chúng giao tiếp với nhau."
"Nhưng do tần số thấp nên người bình thường rất khó nghe được."
Sau khi được phổ biến kiến thức khoa học, tên mập tò mò nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn bên cạnh cô gái Loli, người đàn ông biểu hiện ra rất ngoan, bám chặt lấy cô gái Loli, tính cách và ngoại hình thể hiện ra có sự tương phản mạnh mẽ.
Khi phát hiện có nhiều người đang nhìn mình, người đàn ông thậm chí còn cúi đầu xuống, trông rất căng thẳng, trong khi cô gái Loli liên tục vỗ vào tay anh ta để an ủi.
Liên hệ đến hành vi bí ẩn của người đàn ông trước đó, tên công tử như đã nhìn ra điều gì đó.
"Anh ấy... là người nhà của cô à?" Tên công tử hỏi.
Cô gái Loli vuốt vuốt mái tóc của người đàn ông cao lớn lần cuối, nhìn đối phương bằng ánh mắt dịu dàng, vài giây sau mới trả lời: "Cậu ấy là em trai tôi."
"Chúng tôi là sinh đôi, nhưng..." Cô gái Loli chỉ vào đầu mình,"Em trai tôi phát triển không toàn diện, não bộ có khiếm khuyết." Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục bổ sung: "Cậu ấy rất ỷ lại vào tôi."
Bây giờ tên mập cuối cùng cũng hiểu được những hành vi khó hiểu của người đàn ông này đến từ đâu, nói một cách đơn giản, người đàn ông cao lớn là một người thiểu năng trí tuệ, não bộ phát triển bất thường.
Gọi tắt là thiểu năng.
"Tuy nhiên cũng nhờ đó mà anh ta đã có được một loại năng lực đặc biệt nào đó," Tên công tử mỉm cười,"Hy vọng cô không phiền khi tôi gọi anh ấy là Rainman."
Cô gái Loli không có hứng thú với những điều này, chỉ gật đầu đáp: "Tùy anh."
"Cũng có nghĩa là... người dân ở thị trấn Đá Đen sau khi nghe thấy âm thanh của loài cá voi, mới sợ hãi bỏ chạy." Tên mập mở to mắt: "Nó trong miệng bọn họ... là một con cá voi?"
Giang Thành chậm rãi lắc đầu: "Không đúng."
Nghe thấy câu trả lời phủ định của Giang Thành, tên mập thở dài một còn sống thì quỷ cũng là con người, có suy nghĩ, cũng như nhu cầu riêng của chính mình, nhưng một con cá thì...
Giang Thành quay người, vỗ vỗ vai tên mập: "Phải là một đầu cá voi."
Hắn giải thích: "Cá voi không phải là cá, nó là động vật có vú, vì vậy xin đừng dùng lượng từ như vậy để mô tả nó, phải dùng đầu." (* trong tiếng trung lượng từ dùng cho cá và các loại động vật thân lớn trên cạn khác nhau)
Tên mập: "..."
Nữ leo núi mở to mắt nhìn Giang Thành, thắc mắc làm sao mà người đàn ông đẹp trai này vẫn còn có thể nói đùa được, chẳng lẽ là bởi vì trước đó chưa từng chết sao?
Hiển nhiên dễ thấy là, con cá voi này hoàn toàn không phải là loại cá voi mà bọn họ vẫn hiểu theo nghĩa thông thường.
Về phần rút cuộc nó là cái gì, bọn họ cũng không biết rõ.
Nhưng có một điểm có thể chắc chắn là, thứ giống với cá voi này có liên quan gì đó đến nguyền rủa.
Khi thời gian trôi qua, màn đêm càng lúc càng tối.
Đêm ở đây khác với những gì bọn họ đã trải qua trước kia, nhìn ra ngoài cửa sổ hình vuông, bóng tối bên ngoài không tĩnh tại mà có kết cấu mờ mịt.
Khắp nơi đều mang theo hơi thở cổ quái, liệu nó có thực sự là... thế giới đã từng xuất hiện trong hiện thực trước đây không?
Bầu không khí ngột ngạt lan rộng, mọi người đều đang suy nghĩ, tên mập cũng từng nghỉ ngờ tính xác thực của tiếng hát cá voi do cô gái Loli kể lại, suy đoán liệu đó có phải lại là một lời nói dối khác hay không.
Tên công tử thì anh ta không biết, nhưng bác sĩ có vẻ không phải là người thích một lời nói dối đến như vậy.
Vì vậy anh ta phán đoán những gì cô gái Loli nói chắc là sự thật.
Ít nhất có một phần là như vậy.
"Đã đến đây lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa biết tên của mọi người." Tên công tử cười nói, nhìn đám người ngồi dưới ngọn đuốc chung quanh,"Đúng là thất lễ rồi."
"Bắt đầu từ tôi trước đi, tôi họ Trần," tên công tử nói,"Trần trong nhất quyển thanh ty trảm phàm trần, tên có một chữ Nhiên, Trần Nhiên, tôi là trợ giảng đại học."
Lời ồn chứa dứt. nữ leo nói hơi mở mắt ra. aiâv tiến theo buê† miêna nói: "Anh chính là Trần Nhiên à?"
Tên công tử tên Trần Nhiên chớp chớp mắt, nhìn nữ leo núi, có chút không tin hỏi: "Cô biết tôi sao?"
Chỉ có điều vẻ ngoài khó tin của anh ta trong mắt Giang Thành lại trở thành khoe khoang.
Tên mập nhận thấy ánh mắt của bác sĩ thay đổi khi nhìn Trần Nhiên, anh ta mơ hồ nhớ ra mình đã từng nhìn thấy ánh mắt tương tự như này trước đây.
Là khi xem thế giới động vật.
Những con sư tử đực lớn tuổi hơn đang đánh giá các đối thủ trẻ hơn của chúng, những kẻ sắp thách thức địa vị của chúng trong niềm kiêu hãnh và quyền giao phối của những con sư tử cái.
Tên mập tin chắc vị bác sĩ coi trọng thể diện này nhất định là cảm thấy tên công tử đã cướp mất ánh hào quang của mình trước mặt người khác giới.
Sắc mặt của nữ leo núi trở nên khó coi, nhưng một lúc sau, cô ta vẫn trả lời: "Không biết, tôi chỉ cảm thấy cái tên này quen quen, hình như... hình như đã nghe ở đâu đó."
Tên công tử gật đầu, không đi sâu vào chủ đề này nữa, mà nhìn sang người tiếp theo.
Cô gái Loli.
Cô gái Loli ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như đá quý đính trên khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo.
Khác với lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, trên khuôn mặt cô bây giờ mang theo chút thờ ơ lạnh nhạt như ở cách xa ngàn dặm với mọi người.
"Tôi họ Tô, Tô Tiểu Tiểu," cô nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, có thể cảm nhận được, quan hệ của cô và người đàn ông này rất tốt: "Đây là em trai tôi, Tô An."
Trong mắt tên công tử hiện lên một tia ngưỡng mộ, anh ta nói: "Cô Tô có thể dẫn dắt em trai mình cùng vào ác mộng, thật là đáng quý."
"Tôi quen rồi," Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạt đáp: "Chúng tôi từ nhỏ đã nương tựa vào nhau."
Cô ta nói rồi, chỉnh lại quần áo cho em trai mình, để trông không quá nhếch nhác.
Người đàn ông cao lớn không dám nhìn những người khác, nhưng lại lén cười thật tươi với chị gái, đưa tay ra bắt chước động tác của chị gái, kéo "Cô làm nghề gì?" Nữ leo núi nhìn Tô Tiểu Tiểu, hai chị em này trông rất kỳ lạ.
"Tôi không làm gì cả, tài sản để lại trong nhà đủ cho tôi và em trai tôi sống rồi, mong muốn duy nhất của tôi là sống thật tốt cùng với em trai mình".
Người tiếp theo là nữ leo núi, cô ta nói mình tên là Lương Long.
Đó là một cái tên rất khó nghe nhưng lại rất phù hợp với tính cách của cô ta, về phần là thật hay giả thì không rõ.
Thân phận là một huấn luyện viên leo núi, nghe nói còn từng là vận động viên leo núi chuyên nghiệp.
Nói xong nữ leo núi nhìn người tiếp theo.
Vì ám ảnh tâm lý lúc trước bị bác sĩ vội vàng giá họa cho là trẻ mồ côi nên lần này anh ta không vội mở miệng mà đầu tiên liếc nhìn bác sĩ một cách thăm dò trước.
Phát hiện bác sĩ dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cúi đầu xuống, không có thời gian để tâm đến mình.
Tên mập thở phào nhẹ nhõm, đang định lấy ra bộ thông tin mà mình đã chuẩn bị từ lâu trong đầu, chưa kịp mở miệng thì giọng nói của bác sĩ vang lên bên tai.
"Hoàn cảnh của anh ấy khá đặc biệt, anh ấy không có tên, bởi vì..." Giang Thành mím môi, ánh mắt buồn bã nói: "Anh ấy cũng là một người thiểu năng trí tuệ, nhưng không giống như người anh em cao lớn này." Giang Thành thở dài nói: "Anh ấy là thiểu năng trí tuệ thuần túy, không có kỹ năng đặc biệt gì."
"Mọi người cứ gọi là anh mập là được," Giang Thành nói,"Tôi nghe những người trong trại trẻ mồ côi đều gọi anh ấy như vậy."
Tên mập: "..."