Chương 190: Rừng rậm
Chương 190: Rừng rậmChương 190: Rừng rậm
"Anh có thể hiểu, đây là hình chiếu của thế giới hiện thực dựa trên những điều kiện nhất định nào đó," Giang Thành ám chỉ cái bóng bên cạnh tên mập trên bãi biển, trầm ngâm một lúc rồi nói,"Giống như việc anh đại diện cho thế giới hiện thực, thì nơi đây chính là cái bóng của anh."
Tên mập mấp máy môi một lúc mới lắp bắp nói: "Cho nên... cho nên mặc dù đây không phải thế giới của chúng ta, nhưng hai thế giới này có quan hệ cộng sinh."
"Quan hệ cộng sinh..." Giang Thành suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu phủ nhận: "Mối quan hệ cộng sinh là mối quan hệ cùng có lợi giữa hai người, không ai có thể tồn tại nếu không có người kia, nhưng..."
Hắn ngẩng đầu nhìn tên mập nói tiếp: "Nếu tôi bắn một phát vào cái bóng của anh, anh có chết không?"
Ví dụ hắn đưa ra rất dễ hiểu.
Những gì xảy ra ở thế giới này, không hề ảnh hưởng đến thế giới hiện thực.
"Bác sĩ," Một lúc sau, tên mập đã tiêu hóa hết những thông tin mà đối phương truyền tải cho mình, nhìn bác sĩ, cau mày hỏi: "Nhưng... cái này và điều anh nói trước đó có gì khác nhau?"
"Cho dù anh nói là đúng, nơi đây quả thực là hình chiếu của thế giới hiện thực, vậy thì sao?"
Tên mập chớp mắt, dường như lo lắng bác sĩ hiểu sai ý của mình, lại nói thêm: "Ý tôi là, chúng ta có thể lấy được thông tin gì khác từ trong đó không?"
"Nếu đã là hình chiếu, vậy có khả năng cao sẽ tuân theo quy luật cố hữu của thế giới chúng ta." Giang Thành nhìn mặt biển rộng lớn, một lúc lâu sau mới trả lời: "Điểm này rất quan trọng."
"Đi thôi," Giang Thành thu hồi ánh mắt, đi về hướng khác,"Chúng ta qua bên kia xem thử."...
Theo phân chia trước khi hành động, Giang Thành và tên mập phụ trách khu vực ven biển, rừng rậm được giao cho hai chị em Tô Tiểu Tiểu và Tô An.
Mục đích chuyến đi lần này của bọn họ chủ yếu là tìm kiếm thức ăn, đặc biệt là nguồn nước.
Bọn họ một ngày một đêm đều chưa được một giọt nước nào, lúc này ẩ hona khô khốc" nếu như không nhải là tran đổi về manh mối: aần như không có ai muốn nói chuyện.
Đương nhiên, ngoại trừ việc ngụy trang cần thiết.
Hai người Giang Thành đầu tiên là đi dọc theo vách đá một vòng, tên mập dùng những viên đá nhặt được nhẹ nhàng gõ lên vách đá, phát hiện bức tường đá tưởng như kiên cố đã bị gió biển bào mòn nghiêm trọng.
Chỉ hơi dùng lực một chút, những mảng đá đã bong ra rồi.
Xem ra những gì Lương Long nói không sai, muốn từ đây men theo vách đá để leo lên, đặc biệt nếu không có sự trợ giúp của các dụng cụ chuyên nghiệp, thì gần như là không thể thực hiện được.
"Bác sĩ," Tên mập bị nắng chiếu đến sợ luôn, ngồi xổm trong chỗ râm ngẩng đầu lên hỏi: "Có khi nào nơi đây là một hòn đảo biệt lập không?"
Ngoại trừ khu rừng trải dài ngút tầm mắt, khắp nơi ở đây đều không giống như có thể đi thông được.
Ở gần khu rừng không nhìn thấy bóng dáng hai chị em Tô Tiểu Tiểu, cũng không rõ là chạy đến đâu trốn rồi, hay là đã thực sự bước vào khu rừng yên tĩnh lạ thường này.
Không nghe thấy Giang Thành trả lời, tên mập nhìn theo hắn, liếm môi, bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Bác sĩ, có phải anh cảm thấy khu rừng này có vấn đề không?"
"Ừm."
"Vậy thì bọn Tô Tiểu Tiểu..."
"Anh mập," Giang Thành nheo mắt nhìn về hướng rừng cây, đột nhiên nói: "Anh còn nhớ con đường mà người phụ nữ lớn tuổi đã dẫn các anh đi không?"
Tên mập sửng sốt, chớp mắt nói: "Anh nói là trước khi tìm thấy anh và Trần Nhiên sao?"
"Ừm."
"Chúng tôi gặp được nhau trên bờ biển, khi đó người phụ nữ lớn tuổi kia đang ở dưới nước", Tên mập nhớ lại: "Sau đó chúng tôi đi dạo một vòng quanh bờ biển, rồi chị ta dẫn chúng tôi đến bên cạnh vách đá, nói hãy thử xem......"
"Cũng có nghĩa là, chị ta thà mạo hiểm leo lên vách đá còn hơn đến gần khu rừng," Giang Thành thở dài, nhìn khu rừng bằng ánh mắt suy tư.
Tên mập hạ giọng, hỏi như xác nhận: "Cũng có nghĩa là trong khu rừng kia có cổ quái không?"
%2 đâv khắn nơi đầu có cổ auái naon hải đăna. đai dưỡng. tòa nhà - chỉ là cổ quái trong rừng thì lớn hơn, cũng nguy hiểm hơn," Giang Thành trả lời," Cho nên người phụ nữ lớn tuổi khi đến đây lần thứ hai mới thẳng thừng lựa chọn tránh nó ra, tôi nghĩ nhóm người lưu lạc đến đây năm đó chắc hẳn là đã gặp phải chuyện gì trong rừng."
Nghe được, sắc mặt tên mập dần dần thay đổi, bác sĩ suy đoán cũng có lý.
Nhưng có một điều hắn không nói rõ ràng, đám người kia nhất định ở trong rừng đã gặp phải chuyện gì khó hiểu, dẫn đến tổn thất nặng nề, thậm chí có khả năng chỉ còn người phụ nữ lớn tuổi sống sót.
Chuyện đó đã khiến người phụ nữ lớn tuổi khắc cốt ghi tấm, từ đó loại bỏ ngay việc khám phá.
"Bác sĩ," Như thể vừa nghĩ ra điều gì, sắc mặt tên mập cực kì khó coi, môi run run, nửa ngày mới dặn được ra: "Vậy thì bọn Tô Tiểu Tiểu... không phải đều chết hết bên trong rồi chứ?"
"Tôi không biết." Giang Thành nhìn nghiêng không lộ chút cảm xúc nào," Nhưng tôi nghĩ cho dù bọn họ có thể đi ra ngoài, chắc chắn cũng sẽ giống như chúng ta thôi."
"Giống như..." Tên mập thì thầm lặp lại lời nói của bác sĩ, sau đó dường như đã tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nói: "Bác sĩ, ý của anh là cho dù bọn họ có thể quay lại, cũng sẽ không thể tìm được thức ăn và nguồn nước?"
"Ừm."
"Nhưng... tại sao?" Tên mập không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ mục đích của nhiệm vụ lần này là bao vây chúng ta đến chết?"
Kể từ sau khi tiếp xúc với nhiệm vụ ác mộng quỷ dị, tên mập đã vô số lần tưởng tượng mình sẽ chết như thế nào, chẳng hạn như bị quỷ kéo đứt đầu, hoặc là bẻ gãy cổ, hay treo ngược lên cho máu chảy ra...
Nhưng anh ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng trong ác mộng còn có cách chết đói chết khát như vậy.
Hmm... anh ta nghĩ có khả năng cao là sẽ chết khát.
Bởi vì con người có thể nhịn ăn một thời gian nhưng không có nước thì chỉ vài ngày là giới hạn rồi.
Anh ta đã suy nghĩ nghiêm túc về tính khả thi của sự việc, nếu quả thực không còn cách nào khác, thì có thể gặm nhấm vỏ cây.
Trầm mặc hồi lâu, thân thể Giang Thành ẩn trong bóng râm.
Không biết tại sao, dù gặp phải hoàn cảnh tuyệt vọng thế nào, dường sót.
Ngay khi tên mập cảm thấy bác sĩ bởi vì chùn bước nên im lặng, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói hơi khàn khàn.
"Anh mập," Bác sĩ lại lên tiếng, nhưng lần này giọng nói của đối phương khiến anh ta cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí còn rùng mình, anh ta còn tưởng đó là ảo giác thính giác do căng thẳng tỉnh thần gây ra.
"Bác sĩ... bác sĩ... tôi đây."
"Anh còn nhớ người phụ nữ lớn tuổi kia... đã nói những gì không?" Giang Thành dừng một chút, nhắc nhở: "Đêm ngày hôm qua?"
Nghĩ ngợi một chút, tên mập vừa nhớ lại vừa lưỡng lự nói, khung cảnh lúc đó vô cùng quỷ dị, cho nên tên mập nhớ khá rõ: "Chị ta nói nó đến rồi, chị ta nghe thấy âm thanh rồi, sau đó lại nói tất cả mọi người đều phải chết!"
Tên mập cẩn thận nuốt nước bọt quý giá, cổ họng khô khốc khó chịu,"Chị ta còn nói có thứ gì đang kêu gọi mình, lẽ ra năm đó chị ta phải chết ở đây, chết ở đây cùng với bọn họ!"
Cảnh tượng đêm qua hiện lên trong đầu tên mập, khuôn mặt hung ác cùng giọng nói sắc bén quái dị của người phụ nữ giống như một con dao sắc nhọn, liên tục cắt vào dây thần kinh của anh ta.
Cơn đau dữ dội kích thích đầu của anh ta, nhớ lại trạng thái của người phụ nữ khi đó, tên mập như bị một thứ gì đó khó hiểu quấy nhiễu, hoàn toàn nhập vai vào người phụ nữ.