Chương 191: Cứu tôi
Chương 191: Cứu tôiChương 191: Cứu tôi
"Không đúng!" Tên mập ôm đầu, lớn tiếng hét lên: "Không chỉ có tôi, nó nhất định cũng đã cảm nhận được bọn họ, bọn họ vẫn chưa chết! Mọi người đều chưa chết!"
Bằng cách nào đó, cách xưng hô trong lời nói của anh ta đã thay đổi, từ người phụ nữ chuyển thành chính mình.
"Mọi người đều còn sống! Không, là các người, các người đều còn sống, hi... hi... , đều sống trong cơ thể của tôi..."...
Khi mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là ánh nắng chói chang, tên mập phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, không, chính xác hơn là trên bãi biển ẩm ướt, dưới chân đang bị một cơn sóng đánh vào.
Anh ta sợ đến mức nhảy dựng lên.
"Tỉnh rồi?"
Đó là giọng của bác sĩ.
Tên mập ngạc nhiên quay lại thì thấy bác sĩ đang nằm trong một hố cát đào cách đó không xa, che mặt bằng một chiếc lá lớn nhặt ở đâu đó để chắn ánh nắng trực tiếp.
Nếu không phải ở một nơi như vậy, tên mập còn tưởng hắn đang đi nghỉ mát.
"Bác sĩ, xảy ra chuyện gì vậy..."
"Cảm thấy thế nào?" Giang Thành nhặt lá cây lên, vì ánh nắng chói chang khiến hắn không thể mở mắt nên phải đội lá lên đầu, nheo mắt nhìn tên mập nói: "Không sao, đứng dậy đi lại vài bước đi."
Trước khi làm rõ tình hình, tên mập quyết định đều nghe theo bác sĩ, anh ta đã đứng dậy đi hai vòng, sau đó theo chỉ dẫn của bác sĩ dậm dậm chân.
"Bác sĩ, tôi cảm thấy mình không sao rồi, tất cả các bộ phận trên cơ thể đều ổn." Anh ta đứng thẳng trên đôi chân tê dại, nuốt khan, hơi nghỉ ngờ nói: "Tôi chỉ muốn biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Sao vừa mở mắt ra tôi lại ở đây?"
Giang Thành suy nghĩ một chút, nói: "Vừa rồi anh đã bị ngất, tôi giúp đưa anh tới đây."
"Chỉ vậy thôi?" Tên mập chớp chớp mắt không thể tin được.
"Chỉ vậy thôi." ngoài, anh đừng trêu nữa, anh lười như vậy, nếu không phải vì chuyện gì đó liệu anh có dùng hết sức khiêng tôi tới đây không?"
Trong kí ức của anh ta đã xuất hiện khoảng trống.
Anh ta chỉ nhớ rằng bác sĩ đã hỏi mình một câu hỏi nào đó, sau đó... sau đó thì không nhớ gì nữa, khi mở mắt ra đã nằm ở đây.
Tên mập nhìn thấy Giang Thành lại mở miệng ra, trong lòng không khỏi sục sôi.
Anh ta âm thầm có cảm giác rằng, đoạn ký ức đã mất này rất quan trọng với mình, nếu như có thể tìm lại được, có một số chuyện sẽ trở thành...
"Bản thân anh như thế nào, anh cũng không rõ sao?" Giang Thành ôm một chiếc lá lớn trên đầu, dùng giọng điệu du dương nói: "Còn khiêng anh nữa? Anh nằm mơ à, nói thật với anh, anh bị tôi kéo đến tận đây đấy."
Tên mập nhìn sang bên cạnh như muốn xác nhận, quả nhiên trên mặt đất có một vệt ngoằn ngoèo, giống như một con rắn bò, cách chân anh ta không xa, kéo dài đến gần vách đá.
Ở giữa có một số hố lớn hình vòng cung.
Tên mập có thể nghĩ đến, đây chắc chắn là kết quả của việc bác sĩ cảm thấy rất khó chịu khi kéo mình, nên đã ném mình xuống đất, dùng chân đá, để mình lăn lộn dịch chuyển.
"Nếu như vẫn còn sức, thì theo tôi đi vào trong rừng xem thử." Giang Thành hừ một tiếng nói: "Nếu như hết sức rồi, vậy..."
"Bác sĩ," tên mập thở dài,"Tôi đi với anh."
Gần bờ biển, tên mập mặc dù không tiếp xúc trực tiếp với nước biển, nhưng toàn thân vẫn bị sóng đánh vào ướt đẫm, lúc này Giang Thành chọn những chỗ râm mát dưới vách đá bắt đầu đi.
Một trận gió thổi qua, tên mập không khỏi rùng mình một cái.
"Anh ở gần tôi như vậy làm gì?" Giang Thành nghiêng đầu hỏi: "Lạnh thì đi phơi nắng đi."
Tên mập đi bước nhỏ theo Giang Thành, liên tục lắc đầu nói: "Không đâu bác sĩ, ở gần anh hơn một chút, tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
"Chậc." Giang Thành nghĩ ngợi, cảm giác như đã từng nghe thấy có người nói như vậy.
Về phần sau đoạn kí ức bị mất kia, tên mập không hề có suy đoán gì, suy đoán đi suy đoán lại, chẳng qua cũng đều có liên quan đến nhiệm vụ ác mộng, nhưng hiện tại manh mối rất ít, thông qua việc này mà tra ra được May mắn là sau khi bản thân mất kí ức, vẫn có bác sĩ ở bên cạnh.
Có lẽ hắn đã nhìn ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, tên mập mím môi, sau đó nhìn bác sĩ, bọn họ đi một vòng lớn dọc theo vách đá, bây giờ đã đến bìa rừng.
Theo lời bác sĩ, trong thời gian anh ta hôn mê không hề thấy hai chị em Tô Tiểu Tiểu và Tô An từ trong rừng đỉ ra.
E rằng hai người đã... lành ít dữ nhiều.
Nhưng chỉ khi đứng ở đây rồi, tên mập mới thực sự cảm nhận được sự quỷ dị của khu rừng này.
Trong một khu rừng rộng lớn đến thế, vậy mà lại hoàn toàn không có một âm thanh nào.
Không có tiếng chim hót, cũng không có tiếng động vật nhỏ chạy trốn, khu rừng... im lặng như đã chết vậy.
Rõ ràng mọi cái cây, mọi loài thực vật trong tầm mắt đều hoàn toàn bình thường, nhưng khi chúng được đặt cùng nhau, cảm giác quỷ dị đó không biết từ đâu đã hiện ra.
Khi tầm nhìn kéo dài vào trong theo khe hở giữa những tán cây, cảm giác quỷ dị đó càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi tên mập nhận ra có điều gì đó không đúng, muốn quay đi, anh ta phát hiện mình không thể làm được.
Bóng tối sâu trong rừng rậm giống như một vũng chất lỏng sền sệt, một khi đã dính vào thì không thể thoát ra được, anh ta cảm thấy toàn thân mình đang dần chìm xuống, lại chìm xuống...
Xung quanh trở nên tối tăm, như thể bị chìm xuống biển sâu.
Bên tai...
Đồng tử của tên mập đột nhiên co lại, rơi vào trạng thái ngưng trệ, bên tai... vang vọng một loạt âm thanh rất kỳ diệu.
Du dương và hùng vĩ, anh ta chưa bao giờ nghe thấy âm thanh tương tự như vậy trước đây, nhưng gần như cùng lúc đó, anh ta đã nhận ra đó là âm thanh gì...
Tiếng ca của cá voi!
Nhất định là tiếng ca của cá voi mà bọn họ đã đề cập!!
Từ âm thanh hùng vĩ đó, anh ta nghe thấy một âm thanh bị bóp nghẹt rất lớn giống như bom nổ dưới nước sâu, chậm rãi và cực kì mạnh mẽ, đó là nhịp tim của con cá voi này, anh ta gần như là vô thức đưa ra phán đoán. giây tiếp theo, tên mập đã tỉnh táo lại.
Tấm lưng đã được gió biển làm khô lại lại đổ đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta... vậy mà cũng đã nghe thấy rồi...
Tiếng ca của cá voi.
"Lui về sau!"
Tên mập còn chưa kịp định thần lại đã nghe thấy một tiếng gầm lớn, anh ta vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhưng sau đó lại bị một lực lượng cực lớn đánh ngã.
Xét về chất lượng, vật đánh ngã anh ta không hề nặng, nhưng lại có cảm giác uy lực rất mạnh, nếu không thì kể cả mình có không chuẩn bị, thì thân thể to lớn này cũng đâu phải là vật trưng bày.
Nhưng sự thật là anh ta không chỉ bị thứ đó đánh ngã mà còn bị cưỡi lên trông vô cùng xấu hổ.
Bị đè đến không thể động đậy.
Tên mập bị va đập đến choáng váng đầu óc, trong nhiều hình ảnh kép cuối cùng cũng tìm ra danh tính cái tên đang cưỡi trên mình.
Lúc này bác sĩ hoàn toàn không để ý đến anh ta, mà lập tức đứng dậy, nhìn về phía khu rừng, hai bóng người đỡ nhau loạng choạng chạy ra.
Đó là Tô Tiểu Tiểu và em trai Tô An.
"Cứu... cứu chúng tôi!"
Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Thành, đôi mắt cực kỳ yếu ớt của Tô Tiểu Tiểu đột nhiên sáng lên, nhưng sau đó, như bị đốt cháy, cả cơ thể nghiêng đi.
Cả hai cùng rơi xuống bìa rừng.