Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 192 - Chương 192: Cổ Quái

Chương 192: Cổ quái Chương 192: Cổ quáiChương 192: Cổ quái

Thân hình cao lớn của Tô An ngã xuống đất, không hề có chút vùng vẫy hay hành động bám vào cây cối xung quanh nào.

Xem ra sớm đã bất tỉnh từ lâu, Tô Tiểu Tiểu cả đường kéo anh ta ra ngoài.

Không hề từ bỏ.

Cố gắng ngẩng đầu lên, tên mập nhìn thấy cảnh này cổ họng cuộn lên, sau đó nhìn về phía Giang Thành. Nhưng chưa kịp nói chuyện đã thấy Giang Thành nhảy dựng lên, sau đó lao thật nhanh về phía vị trí của hai chị em Tô Tiểu Tiểu và Tô An.

Vài giây sau, tên mập như đã định thần lại, đứng dậy đi tới giúp đỡ.

Kết quả là anh ta nhìn thấy Giang Thành bế Tô Tiểu Tiểu nhỏ nhắn lên, ném về phía mình như một cái bao tải.

Sau đó bắt đầu kéo Tô An bỏ chạy.

Cứ như thể... có thứ gì đó trong rừng đang truy sát vậy.

Sau khi vừa trải qua chuyện vừa rồi, nỗi sợ hãi đối với khu rừng của tên mập đã lên đến đỉnh điểm, anh ta thậm chí còn không dám nhìn, ôm lấy Tô Tiểu Tiểu, là quay người bỏ chạy.

Giang Thành kéo Tô An, tốc độ nhanh như sắp bay lên, tên mập ôm Tô Tiểu Tiểu, ở đằng sau muốn đuổi theo cũng không kịp, mãi cho đến khi chạy xuống chân vực mới dừng lại.

Sau khi dừng lại, Giang Thành lập tức cúi xuống kiểm tra vết thương của bọn họ.

Tô Tiểu Tiểu không sao cả, phần lớn là vết thương ngoài da, nhiều chỗ chắc là bị trầy xước khi đi trong rừng, lúc này cô ta đang nhắm chặt mắt lại, nếu không phải hô hấp gấp gáp, thì trông như một con búp bê tỉnh xảo vậy.

Nhưng tình trạng của Tô An thì không ổn, ngoài những vết xước giống như Tô Tiểu Tiểu ra, còn có những vết do vật sắc nhọn cắt vào xương sườn bên trái và thắt lưng.

Máu nhuộm đỏ quần áo của anh ta.

Tên mập vô cùng tỉnh ý giúp Giang Thành cởi áo của Tô An ra, áo của đối phương và máu bám vào trên người, trong quá trình bị Giang Thành kéo đi còn dính rất nhiều cát.

"Bác sĩ," tên mập bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Đây là cái gì?"

Giana Thành đang eau màyv nhìn vết seo dưới vướng eườn trái Ủa Tô An, ngẩng đầu nhìn vị trí ngón tay của tên mập, một giây tiếp theo, đồng tử của hắn run rẩy kịch liệt.

Phía dưới vai phải của Tô An có một vết sẹo hình lỗ máu, xung quanh vết sẹo có vết đen hơi bỏng, theo hơi thở yếu ớt của Tô An, thỉnh thoảng có những dòng máu nhỏ tràn ra.

Đây là... vết thương do đạn bắn!!

Trong khu rừng này có người bắn súng!

Nghe Giang Thành nói vậy, toàn bộ khuôn mặt của tên mập đều run rẩy, sau đó lấy dũng khí, quỳ xuống đất, cẩn thận kiểm tra vai phải của Tô An, một lúc lâu sau mới run rẩy nói: "Bác sĩ... Ý anh là bọn họ đã gặp ai đó có súng trong khu rừng đó à?"

"Không," tên mập thay đổi, thận trọng nói: "Là cầm thứ tương tự như... súng?"

Giang Thành không trả lời, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tia sáng, một số thông tin ban đầu bị phá vỡ, đồng thời cũng có một số thông tin mới được tổ chức lại.

"Bác sĩ!" Tên mập như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Có khi nào là đồng đội của người phụ nữ lớn tuổi! Bọn họ... bọn họ chưa chết, vẫn còn ở trong khu rừng này!"

Trong câu chuyện của người phụ nữ lớn tuổi, trước khi con tàu của bọn họ gặp nạn, một nhóm người bất ngờ xuất hiện chiếm lấy con tàu, đồng thời thực thi nhiều lệnh cấm, mà trong tay bọn họ... có mang theo rất nhiều trang bị vũ khí.

Nghe nói trên tàu còn lắp pháo săn cá voi.

Manh mối càng ngày càng mạch lạc, nhưng sắc mặt của tên mập lại càng trở nên khó coi, anh ta khàn giọng nói: "Chiếc tàu đó nhắm vào con cá voi này! Những vụ tai nạn trên biển trước đó cũng không phải là ngẫu nhiên xảy ra, mà là do con cá voi kia, nó... bảo vệ nơi này!"

"Lần này bọn họ đến là để giết nó!"

Sau khi nhìn thấy vết đạn và nghĩ đến những lời người phụ nữ lớn tuổi đã nói lúc trước, trái tỉm của tên mập như đang trên ranh giới suy sụp.

Sau khi nghe được tiếng ca của cá voi đó, nhận thức của tên mập về con cá voi này đã hoàn toàn thay đổi, anh ta bây giờ thà đối mặt với con quỷ hung bạo, còn hơn là đối đầu với con cá voi này.

Âm thanh hào hùng đó trong ký ức... thực sự là thứ mà con người có thể sánh được sao? lời càng ngoài dự đoán: "Anh nói không chính xác, không phải là giết, mà là... bắt giữ."

Hắn ngưng một giây, nhìn ra phía biển, vài giây sau mới nói tiếp: "Bọn họ muốn chiếm lấy nó."

Tên mập hơi ngây ra một chút, sau đó trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh lẽo. Ngay khi anh ta đang muốn nói tiếp gì đó, Giang Thành chậm rãi đứng dậy, nhìn sang Tô Tiểu Tiểu bên cạnh tên mập.

Đối phương đang nghiêng đầu nhắm chặt mắt, vẫn chưa tỉnh lại.

"Cô vẫn có thể giả vờ thêm một lát, tiếp tục nghe lén chúng tôi nói chuyện," một lúc sau Giang Thành mới bình tĩnh nói,"Nhưng tôi muốn nói cho cô biết, chúng tôi vẫn chưa cầm máu cho em trai cô đâu, máu của anh ta... sắp chảy hết rồi."

Vừa dứt lời, Tô Tiểu Tiểu liền mở mắt đứng dậy, thân thể gầy gò tuy lắc lư nhưng xem ra nhất định đã tỉnh táo được một lúc.

Không nói nhảm, cô ta đến thằng bên cạnh Tô An, sau khi kiểm tra sơ bộ vết thương thì xé áo khoác của mình ra, kéo thành dải vải để băng bó cho Tô An.

Tên mập nhìn thấy một hòn đá sắc nhọn nơi Tô Tiểu Tiểu đã nằm.

Nhưng anh ta nhớ rõ ràng, lúc mình đặt Tô Tiểu Tiểu xuống, ở đó chẳng có gì cả.

Con bé gian xảo này...

Sau khi đã dùng hết áo khoác của mình rồi, Tô Tiểu Tiểu ngước mắt nhìn tên mập mấy giây, rồi lại nhìn sang Giang Thành, đưa tay ra nói: "Đưa áo cho tôi."

Giang Thành nheo mắt lại, bất động.

"Đưa áo cho tôi!" Tô Tiểu Tiểu dùng giọng ra lệnh nói: "Nếu như anh muốn biết trong rừng có gì." Cô ta dừng lại, giọng điệu đã mang theo ý uy hiếp: "Nếu như em trai tôi xảy ra chuyện, vậy thì mọi người sẽ cùng chết."

"Anh mập," Giang Thành nhìn sang tên mập,"Đưa áo cho cô ta."

"Tôi không muốn của anh ta, của anh ta rất bẩn, tôi muốn của anh!" Giọng nói của Tô Tiểu Tiểu càng cấp bách: "Mau lên!"

Bị Giang Thành kéo đi khoảng cách với vách đá khoảng 100m, quần áo ướt đẫm của tên mập đều dính đầy cát, túi quần cũng đầy sỏi, cũng không có gì lạ, nhưng nghe có vẻ hơi đau lòng.

Giang Thành lấy áo từ tay tên mập, ném thẳng vào mặt Tô Tiểu Tiểu, ánh mắt trắng dã từ trên cao nhìn xuống trông rất gợi đòn, nói: "Cô có cốt Không nói nhảm thêm nữa, Tô Tiểu Tiểu xé toạc mấy chỗ ở áo khoác của tên mập, sau đó chọn một nơi sạch sẽ để băng bó cho em trai mình, động tác rất điêu luyện, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này rồi.

Sau đó, tên mập tiến lên giúp đỡ, khiêng Tô An đã bị gói thành cái bánh trưng ra sau một tảng đá tránh gió.

Do mất máu quá nhiều, mặt và môi của Tô An bắt đầu tái nhợt.

Khả năng sống sót của anh ta là rất nhỏ, ít nhất thì tên mập nghĩ như vậy, bọn họ thiếu sự chăm sóc y tế, thậm chí không có cả thức ăn và nước uống.

Tô Tiểu Tiểu đi thẳng đến trước mặt Giang Thành ngồi xuống, mức độ dậy thì của cô ta dường như không tương xứng với tuổi tác, tên mập không tự chủ liếc nhìn mấy cái, cái người trong bộ dạng như một cô gái này nhìn là biết không dễ dây.

Không hề dài dòng, những lời mở đầu như anh muốn biết gì thì hỏi đi, Tô Tiểu Tiểu đi thằng vào vấn đề: "Trong khu rừng kia có cổ quái."
Bình Luận (0)
Comment