Chương 193: Bảo vệ
Chương 193: Bảo vệChương 193: Bảo vệ
"Chúng tôi đi vào không lâu thì đã lạc đường rồi."
"Có thể đối với hai người cảm thấy lạc đường là chuyện rất bình thường, nhưng chỉ cần đi theo em trai tôi thì tuyệt đối không thể lạc đường, ít nhất cũng có thể quay lại theo đường cũ."
Cô ta như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi: "Suy nghĩ của em trai tôi khác với người thường, cậu ấy có thói quen dùng chữ số để đánh dấu cho từng người hoặc một loại sự vật nào đó. Khi ở trong rừng, cậu ấy sẽ liên tục đánh số cho phương hướng, phương vị, và những thứ tương đối đặc biệt xung quanh." Ngưng một chút, cô ta liếc nhìn Giang Thành rồi nói: "Không phải kiểu đánh số bắt đầu từ 1 như anh tưởng tượng, còn về phần nó là gì..."
"Ngắt lời một chút," Giang Thành nói,"Tôi không có chút hứng thú nào với thiên phú của em trai cô, tôi chỉ muốn biết chuyện xảy ra trong rừng."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu,"Tôi cũng không biết phải mô tả khu rừng này với anh như thế nào. Tóm lại, khu rừng này không phải là thứ mà anh và tôi có thể hiểu được, em trai tôi có vẻ đã hiểu ra, đáng tiếc, biểu đạt của cậu ấy có hạn."
"Tôi chỉ biết, cậu ấy cứ luôn nhấn mạnh một câu." Tô Tiểu Tiểu đột nhiên ngồi thằng dậy, sau đó toàn bộ khí tức thay đổi, bắt đầu trang trọng: "Cậu ấy nói khu rừng này... là sống."
"Khu rừng... là sống?" Tên mập sáp tới chớp chớp mắt.
Anh ta vô cớ nhớ đến sương mù màu đen đã nhìn thấy ở khe hở trong rừng, thứ đó giống như một vũng lầy, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta không thể rời mắt, cuối cùng càng ngày càng lún sâu.
"Đúng vậy." Tô Tiểu Tiểu tựa hồ lo lắng Giang Thành nghe không hiểu, sau khi nhìn khu rừng, vội vàng quay đầu lại: "Ít nhất trong sự lý giải của em trai tôi, ở những thời điểm khác nhau, gặp cùng một cái cây, cậu ấy sẽ đánh cho cái cây này một mã số khác."
Giang Thành dựa vào tảng đá, nhưng ánh mắt lại tập trung vào khu rừng,"Ý cô là... trong nhận thức của em trai cô, cái cây này không còn là cái cây mà cậu ấy đã gặp trước đó nữa."
"Chính là như vậy."
"Thế trong cảm nhận của cô thì sao?" Tên mập hỏi: "Cái cây này có biến hóa gì không?"
"Không." "Vết thương trên người hai người là như thế nào?" Giang Thành đột nhiên hỏi.
Sau khi nghe xong câu hỏi này, cơ thể của Tô Tiểu Tiểu rùng mình một cái dữ dội, có điều cô ta kiểm soát rất tốt, rất nhanh đã trở lại bình thường.
"Chúng tôi bị lạc trong rừng, cuối cùng tìm được một chỗ..." Cô ta nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, Giang Thành cũng không thúc giục, hắn biết rõ không phải là đối phương không muốn nói, mà là đang tìm một tính từ thích hợp.
"Tế đàn?" Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu nói.
Tên mập ngây người ra, sau khi phản ứng lại trong lòng thầm nghĩ, đây là chúng tôi đang hỏi cô, chứ đâu phải cô đang hỏi chúng tôi, làm sao chúng tôi biết được cô tìm thấy cái quỷ quái gì trong rừng.
"Nói hiện tượng đi." Giang Thành an ủi nói.
"Đó là một cái bàn đá hình tròn khổng lồ có đường kính khoảng 10 mét." Tô Tiểu Tiểu nhớ lại: "Màu trắng thuần khiết, xung quanh gần đó chỉ chít dày đặc những ngôi mộ."
Giang Thành suy nghĩ một chút, nói: "Theo tôi được biết, bất luận bộ tộc nào, đều không có phong tục xây lăng mộ để làm tế phẩm, bọn họ chỉ lấy đầu của những thủ lĩnh bộ tộc thù địch hoặc quý tộc."
"Hãy nghe tôi nói hết." Tô Tiểu Tiểu không có ý bất mãn, cô ta chỉ là quá căng thẳng, căng thằng đến mức không muốn nhắc lại trải nghiệm này: "Gần bàn đá khổng lồ là những ngôi mộ, nhưng trên bàn đá khổng lồ lại chất đầy các loại hài cốt khác nhau."
Cô ta cẩn thận nuốt một miếng nước bọt: "Có người, còn có... còn có đủ các loại sinh vật."
Giang Thành nhìn cô ta, có thể cảm nhận rõ nỗi sợ hãi trong lòng cô gái này, đồng thời hắn cũng hiểu, cô gái chắc chắn không phải bị những ngôi mộ và hài cốt này dọa sợ, cô ta nhất định đã phát hiện ra những thứ khác.
Đặc biệt là cách lựa chọn từ ngữ của cô ta.
Các loại sinh vật ...
Tại sao không phải là các loại động vật?
Rõ ràng loại từ ngữ này mới là những gì mà một người bình thường nên sử dụng.
"Cô đã nhìn thấy cái gì trong đống hài cốt kia?" Giang Thành hạ giọng.
Tô Tiểu Tiểu dường như không ngờ Giang Thành lại hỏi thẳng ra như đối phương, như thể đang cố gắng tìm ra manh mối nào đó bên trong.
Nhưng hiển nhiên, cô ta đã thất bại.
Đôi mắt của Giang Thành... chỉ phản chiếu cái bóng của chính mình.
"Tôi cũng không biết những thứ đó là gì. Tóm lại, không phải là những sinh vật nên tồn tại trong thế giới của chúng ta." Tô Tiểu Tiểu nói với giọng run run: "Bọn chúng kì quặc đủ kiểu, có cái thì trông giống ếch và thằn lằn, nhưng lại lớn hơn nhiều so với những con bình thường, 2 mét... không, chắc phải được 3 mét, hoặc thậm chí lớn hơn nữa, bọn chúng... bọn chúng có một số thậm chí sau lưng còn mọc cánh!"
Nhớ lại những cảnh tượng đã nhìn thấy, sắc mặt Tô Tiểu Tiểu trở nên tái nhợt, màu máu duy nhất cũng mờ đi sạch sẽ,"Bọn chúng như trở về từ hàng trăm triệu năm trước..."
Giang Thành trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Tin tôi đi, mấy trăm triệu năm trước cũng không có thứ như vậy."
Tô Tiểu Tiểu chắc chắn là đã quá kích động, điều này cũng dẫn đến phổi bị tổn thương, bắt đầu ho dữ dội. Nhưng ngay khi cô ta đang muốn nói tiếp, đi mô tả nơi quỷ dị, khủng khiếp nhất, thì phát hiện ra Giang Thành hơi thẳng người dậy.
Đây là một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, chỉ trong chốc lát, cô ta như nhìn thấy được cái bóng của thứ gì đó trên người đối phương, là cái gì?
Hoặc có thể... là ai?
Cảm giác quen thuộc kỳ lạ thoáng qua, nhưng Tô Tiểu Tiểu chưa bao giờ nghi ngờ cảm xúc của chính mình, cũng giống như cô ta chưa bao giờ nghi ngờ khả năng phán đoán của em trai mình.
"Nếu như tôi đoán không lầm, những thứ trên tế đàn, mà cô nói đến," Giang Thành thở ra, khi hắn quay mặt lại, mọi thứ vẫn như bình thường,"đã sống lại, phải không?" hắn nhẹ giọng hỏi.
Tên mập đột nhiên cứng đờ.
Tô Tiểu Tiểu mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng cũng không đến mức mất bình tĩnh, bởi vì cô ta biết rõ Giang Thành có lẽ đã nhìn thấy vết thương trên cơ thể em trai Tô An, đặc biệt là... vết thương do đạn bắn trên lưng.
"Ngoại trừ những sinh vật mà cô đề cập, những người trên tế đàn cũng sống dậy," Giang Thành nói,"Một số người trong số họ có súng, chính là bọn họ đã làm bị thương em trai cô."
"Đúng." kết nối lại: "Cô nói... cô nói những tên đã hóa thành hài cốt đã sống lại?"
"Còn dùng súng bắn em trai cô bị thương?!"
"Đúng vậy," Tô Tiểu Tiểu trông như đang trả lời câu hỏi của tên mập, nhưng sự chú ý của cô ta vẫn không rời khỏi Giang Thành, có thứ rất đặc biệt ở hắn đang thu hút cô ta.
Tựa như đã từng quen biết.
"Tôi nghĩ hẳn là các anh cũng đã đoán được rồi." Tô Tiểu Tiểu nói: "Những người đó chính là đồng đội đã lên bờ cùng với người phụ nữ lớn tuổi."
"Có điều không biết vì lý do gì, mà đã chết trong rừng, hài cốt chất thành đống trên tế đàn, đến một thời cơ nào đó, mọi thứ trên tế đàn đều sẽ sống lại, sau đó..."
Tô Tiểu Tiểu không nói gì nữa, dù sao đối với người đàn ông trước mặt cũng không cần thiết nữa rồi.
Điều này rất giống một loại cơ chế phòng thủ tự động nào đó của khu rừng này thậm chí là cả hòn đảo này, một khi có người ngoài bước vào, vậy thì sẽ kích hoạt tế đàn trong rừng, tiếp theo chính là khoảnh khắc giết chóc của những "binh khí" được hồi sinh.
Còn những "vị khách" bị giết chết, lại sẽ được tái hòa nhập vào cơ sở phòng thủ này, trở thành những "người bảo vệ" mới.
Giả thuyết này đối với tên mập không khó hiểu, nhưng lại khó mà tin được.
Thực sự có một cơ sở như vậy tồn tại sao?
Không phải bác sĩ nói đây là cái bóng của thế giới hiện thực à?
Nếu đã là cái bóng, vậy thì... điều đó có nghĩa là trong thế giới hiện thực cũng có một nơi như vậy, hơn nữa ở nơi đó cũng sẽ có một tế đàn như vậy.
Trên tế đàn... chất đồng đầy hài cốt.
Điều này không thể nào...