Chương 194: Biện pháp
Chương 194: Biện phápChương 194: Biện pháp
Tranh thủ lúc Tô Tiểu Tiểu chăm sóc cho em trai Tô An, tên mập ghé sát vào tai Giang Thành nhỏ giọng nói: "Bác sĩ, lời cô ta nói có phải là thật không?"
Trải nghiệm bị đồng đội lừa dối nhiều lần khiến tên mập mất đi niềm tin cơ bản nhất giữa người với người, giờ anh ta chỉ tin vào lời của bác sĩ, ngay cả chính mình cũng không tin.
"Tôi cảm thấy cô ta đồng ý nhanh quá." Tên mập liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu đang quay lưng về phía hai người, quỳ xuống lau má cho em trai mình, lại nói: "Tôi còn tưởng rằng chúng ta phải dùng thủ đoạn gì đó, mới cạy được miệng cô ta chứ."
Giang Thành nhìn tên mập với đôi má phồng lên, ánh mắt tà ác, cảm thấy tên mập này bây giờ đã khác rất nhiều so với trước đây.
Anh ta bị làm hỏng rồi, mở mồm ra toàn là những thứ như đặc vụ địch thẩm vấn chí sĩ phe ta thà chết chứ không chịu khuất phục.
"Hơn nữa còn tế đàn gì đó, đây cũng..."
"Những gì cô ta nói có lẽ là thật," Giang Thành cắt đứt càm ràm lải nhải không ngừng nghỉ của tên mập, đồng thời thắt chặt dây giày lỏng lẻo, liếc nhìn vị trí của Tô Tiểu Tiểu,"Bây giờ cô ta muốn sớm kết thúc nhiệm vụ hơn ai hết, như vậy em trai cô ta mới có thể sống sót, còn về việc ai là người đầu tiên ra ngoài, ai lấy được phần thưởng, cô ta đã không còn quan tâm nữa rồi."
"Bác sĩ của tôi ơi..." Tên mập có vẻ rất lo lắng về sự khinh địch của bác sĩ, nhưng anh ta vẫn nói với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: "Cô ta nói đó là em trai thì anh sẽ tin sao, chẳng lẽ không thể là giả vờ ư?"
"Anh cũng đã nhìn thấy rồi, tiểu tử kia tuy rằng cao lớn, nhưng đầu óc còn chẳng bằng tôi." Tên mập chỉ vào đầu mình, lo lắng nói: "Nói không chừng là bị Tô Tiểu Tiểu lừa vào đây, để dùng làm lá chắn vào thời khắc mấu chốt, còn có thể mê hoặc chúng ta."
"Chậc." Dừng một chút, Giang Thành tò mò nhìn tên mập từ trên xuống dưới: "Anh mập, hãy nói thật cho tôi biết, trong lúc tôi đi vắng, có phải ác mộng đã nhân lúc tôi không có mặt để làm gì anh rồi?"
"Bác sĩ, ngay cả anh có mặt thì ác mộng cũng chẳng nuông chiều tôi." Tên mập cau mày trả lời.
"Hai điểm." Sau khi Giang Thành ngồi thằng dậy, hắn duỗi ra hai ngón tay lắc lắc: "Đầu tiên, không ai lại kéo theo cả lá chắn bỏ chạy khi mạng "Thứ hai," Giang Thành nói,"Anh giải thích thế nào về vết thương do đạn bắn trên vai Tô An?"
Tên mập dừng lại, có điều lại mở miệng ra, như muốn tiếp tục biện hộ.
Nhưng đã bị Giang Thành cắt ngang, hắn nhéo nhéo khuôn mặt mữũm mĩm của anh ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ,"Anh mập." Giang Thành thở dài.
"Bác sĩ, anh muốn nói gì?" Tên mập trợn tròn mắt.
"Lúc anh cố gắng trông rất đẹp trai," Giang Thành chân thành nói,"Nhưng đừng tự làm khó mình quá, bởi vì anh... hoàn toàn không có đầu óc như tôi." Giọng Giang Thành đột nhiên trở nên cuồng nhiệt.
Tên mập: "..."
Ít nhất đã 4,5 tiếng trôi qua kể từ khi bọn họ ra ngoài, nhưng mặt trời trên đầu vẫn chói chang như vậy, mở to mắt hướng về mặt trời, ánh sáng chói mắt gần như muốn choáng váng.
Thời gian ở đây dường như đã mất đi ý nghĩa.
Giang Thành núp sau tảng đá, Tô Tiểu Tiểu cũng kéo em trai vào, phơi nắng đúng cách tự nhiên là chuyện tốt, nhưng nhiều quá cũng không nên.
Tên mập tranh thủ đến kiểm tra Tô An, mà anh ta vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng kỳ lạ thay, khuôn mặt vốn nhợt nhạt và không có chút máu ấy lại khá lên được một chút, máu cũng đã ngừng chảy.
Tô Tiểu Tiểu lấy cát lau máu trên tay, sau đó đến ngồi bên cạnh Giang Thành.
Hai người không nói chuyện, một người nhìn biển, một người ánh mắt trống rỗng.
Tên mập đột nhiên cảm thấy cảnh này hình như đã từng xem qua trong phim, có một số cặp đôi trước khi chia tay đều sẽ diễn như vậy.
Chờ một hồi, tên mập không nhịn được nữa, anh ta lo lắng lát nữa trời sẽ đột nhiên tối sầm lại, như vậy ở bên ngoài tòa nhà có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Những thứ trong rừng, cũng như những người được gọi là ở thị trấn Đá Đen, có thể nhân cơ hội này xuất hiện.
Trên thực tế, so với những thứ trong rừng, tên mập cho rằng người dân ở thị trấn Đá Đen đáng nghỉ hơn. Một thành phố trên biển chỉ xuất hiện vào ban đêm, người dân thị trấn sống ở đó là loại gì vậy?
"Làm phiền một chút," tên mập giơ tay lên,"Khi nào chúng ta... sẽ quay lại?" gì,"Chờ thêm một chút." Giang Thành nheo mắt nói.
Nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn về phía tòa nhà, cửa ở đó đang mở to, bên trong dường như có sương mù không thể tan đi.
"Hai người đang đợi cái gì ư?" Tên mập chớp mắt, cảm giác như mình nhìn ra được âm mưu của hai người.
"Cũng tương đối rồi."
Tô Tiểu Tiểu dùng một tay chống đỡ, nhảy khỏi tảng đá, tuy thân hình nhỏ nhắn nhưng tỷ lệ rất chuẩn, bắp chân trắng sáng đường nét cân đối.
Trong lúc tên mập còn đang ngơ ngác, lại bị phân công cõng Tô An bất tỉnh, Giang Thành và Tô Tiểu Tiểu đi phía trước, tên mập đi bước nhỏ phía sau.
Bởi vì đây không chỉ là ý của Tô Tiểu Tiểu, bác sĩ cũng không có phản đối.
Trước khi vào tòa nhà, Giang Thành và Tô Tiểu Tiểu dừng lại một lúc, sau đó mới bước vào bóng tối trước mặt.
Bên trong tòa nhà đổ nát tàn tạ, dấu vết thời gian vẫn còn ở khắp mọi nơi, hai người dứt khoát bước đi rất chậm, như vậy tên mập đang cõng theo người trên lưng mới miễn cưỡng theo kịp.
Sau khi đi qua một cột đá gãy, Giang Thành đột nhiên dừng lại. Tên mập luôn giữ khoảng cách dưới 1m với Giang Thành, không kịp phanh gấp, suýt chút nữa đã va chạm với hắn.
"Ai?"
Giây tiếp theo, một viên đá sắc bén xuất hiện trong tay Tô Tiểu Tiểu.
Một bóng người từ sau cột đá chậm rãi đi ra: "Đừng lo lắng." Trần Nhiên rất thoải mái nói: "Là tôi."
Tên mập nhìn chằm chằm vào anh ta và hỏi: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Trong căn phòng đó không có manh mối gì, nên tôi muốn ra ngoài đi loanh quanh một chút." Khóe môi anh ta hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nheo mắt nói: "Dù sao cũng còn tốt hơn là ngồi chờ đợi."
Anh ta nhìn Tô An phía sau tên mập, giả vờ kinh ngạc hỏi: "Sao anh ấy lại thế này? Chẳng lẽ... đã xảy ra chuyện gì sao?"
Rõ ràng là, Trần Nhiên đã phát hiện ra bọn họ sau khi đám người đi vào.
Sau đó, anh ta trốn trong bóng tối, nhưng bây giờ lại giả vờ như tình cờ gặp nhau... "Cái này à..." Trần Nhiên đưa tay gõ đầu, một lúc sau mới mỉm cười đáp: "Chắc là sau khi mọi người rời đi không lâu."
Giọng nói tuy khách khí nhưng lại đầy ngả ngớn, tên mập nhìn bác sĩ và Tô Tiểu Tiểu, lại phát hiện trên mặt bọn họ không có biểu cảm gì đặc biệt, tựa như đã đoán được ra Trần Nhiên sẽ rời đi.
Lúc này tên mập cũng đã ý thức được vấn đề, là người phụ nữ lớn tuổi kia!
Bác sĩ từng nhắc nhở mình nhất định phải cẩn thận với chị ta, về nguyên nhân thì bác sĩ không nói, nhưng tên mập chợt nhớ đến một câu mà người phụ nữ lớn tuổi kia nói lúc phát điên.
Chị ta nói rằng mọi người đều còn sống, không có ai chết cả, đều sống trong ... cơ thể của chị ta.
Trong cơ thể!!
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, suy nghĩ lập tức quay lại lúc nữ mô tô từng ở chung với người phụ nữ lớn tuổi trước đó, nhưng đã biến mất một cách bí ẩn.
"Các vị," Trần Nhiên mỉm cười và nói,"Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau đi lên, nếu như bên trong lại xảy ra chuyện tương tự, vậy thì..."
Anh ta ngưng lại, bất lực dang hai tay ra: "E rằng cần phải thực hiện một số biện pháp bất đắc dĩ rồi."