Chương 195: Nhân chứng
Chương 195: Nhân chứngChương 195: Nhân chứng
"Tạch tạch tạch."
Giày dép khi bước lên những bậc đá cũ kỹ, phát ra âm thanh buồn tẻ.
Trần Nhiên chủ động yêu cầu để mình cõng Tô An đang bị thương nặng hôn mê bất tỉnh. Điều này có hơi nằm ngoài dự đoán của tên mập, nhưng anh ta cũng rất vui vẻ thoải mái, dù sao việc cõng Tô An cao lớn lên ngọn hải đăng cũng không phải là dễ dàng.
Bước chân của Trần Nhiên cũng đã chứng minh cho điều này.
Tô Tiểu Tiểu không nói gì, thậm chí không có lời cảm ơn cơ bản nhất mà chỉ theo sát Trần Nhiên, như một người bảo vệ, nửa bước không rời.
Trong ác mộng không có cái gọi là tin tưởng, đặc biệt là ý tốt bố thí bất ngờ.
Tên mập dựa vào sau lưng Giang Thành, đôi mắt nhỏ trợn ngược nhìn Trần Nhiên và Tô Tiểu Tiểu đang đi phía trước.
"Bác sĩ," Anh ta cả người dán vào, thì thầm nói: "Không đúng lắm, Lương Long đó đâu phải kẻ ngốc, sau khi nữ mô tô biến mất, sao cô ta còn dám ở một mình với người phụ nữ lớn tuổi?"
"Cô ta không sợ..." Nghĩ đến khuôn mặt quái dị vặn vẹo của người phụ nữ lớn tuổi cùng lời nói của chị ta, bắp chân của tên mập bắt đầu run rẩy.
"Cô ta đương nhiên không dám." Giang Thành nói, ánh mắt lại đảo quanh phía sau Trần Nhiên cùng Tô Tiểu Tiểu, đặc biệt là Trần Nhiên, hắn tựa hồ đã đoán ra được điều gì đó, nhưng vẫn chưa xác nhận.
Tên mập hỏi với giọng điệu bối rối: "Vậy là chuyện gì?"
Vẫn như thường lệ, anh ta không nhận được câu trả lời từ bác sĩ, ở chung với hắn một quãng thời gian, tên mập đối với tính tình của bác sĩ cũng có phần hiểu rõ.
Hắn là người vừa bao dung với bản thân, nghiêm khắc với người khác.
Hắn không có thói quen trả lời mọi câu hỏi.
Ngay cả tên mập cũng cảm thấy phần lớn là xem tâm trạng trong ngày hôm đó của bác sĩ, nhưng nếu đổi lại là hắn đặt câu hỏi, nếu như không nhận được câu trả lời mình mong muốn, hậu quả sẽ khôn lường rồi.
Nhưng những chuyện này không thể làm lung lay địa vị của bác sĩ trong mắt tên mập.
Suy cho cùng bản thân còn sống đến hiện tại, gần đây còn đáng xấu hổ tăng vài ân. đều là nhờ câng lao của bác eĩ. "Anh mập," Giang Thành đột nhiên nói,"Anh nấp sau lưng tôi đi."
Tên mập rùng mình một cái, sau đó sắc mặt thay đổi, dùng tốc độ nhanh nhất trốn ở sau lưng Giang Thành, ánh mắt sợ hãi nhìn bốn phía, chỉ ước có thể cuộn mình thành một quả bóng nhét vào túi của bác sĩ.
"Bác sĩ, anh phát hiện ra nguy hiểm gì sao?" Tên mập sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi: "Ở trước mặt chúng tôi?"
Ngay sau đó-
"Hừ..." Giang Thành thở ra một hơi thoải mái, bình tĩnh nói: "Như này tôi không cần phải lo quỷ đánh lén phía sau rồi."
Tên mập: "22?"
Trải qua thời gian huấn luyện gần đây của Giang Thành, tên mập cảm thấy nội tâm của mình đã được rèn luyện rất nhiều, lần này anh ta chỉ run rẩy không đến một phút, lại hoạt bát trở lại.
"Bác sĩ," Tên mập nhất quyết đi trước mặt Giang Thành nghiêng đầu qua, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: "Trần Nhiên này cũng khá đấy."
Anh ta ngưng một chút, rồi nói tiếp: "Cái tên Tô An kia ít nhất cũng phải nặng 100 cân, anh xem, anh ta đã cõng lâu như vậy, còn là đi lên trên, mà tốc độ không hề thay đổi."
Giang Thành nheo mắt, kinh ngạc liếc nhìn tên mập, thở dài nói: "Không những tốc độ không thay đổi, mà hơi thở cũng không có xáo trộn."
Tên mập nuốt nước bọt: "Bác sĩ, trước đây tôi từng quen biết một cao nhân, tôi nghe anh ta nói, trên đời đại khái có hai loại cao thủ."
"Một loại là ngạnh khí công, nhấn mạnh vào vũ lực, có khả năng chiến đấu và chống cự, đặc biệt là khả năng chống đỡ các đòn rất tốt, đại diện cho một loại Muay Thai."
"Loại còn lại chủ yếu tập trung vào một chữ khéo, mượn lực đánh lực, hơi thở lâu dài." Anh ta ngưng một chút, lại bổ sung: "Tôi nghĩ Trần Nhiên này thuộc loại phía sau, e rằng cả hai chúng ta cùng nhau xông lên, cũng không phải là đối thủ của anh ta."
Giang Thành đột nhiên dừng chân lại, sau đó giương mắt nhìn tên tên mập trước mặt, đến mức anh ta sởn tóc gáy.
"Hai điểm." Hắn chậm rãi duỗi ra hai ngón tay, khua khoắng trước mặt tên mập.
"Thứ nhất, bớt đọc mấy thứ văn chương đường phố đi, mấy thứ đó hại não, thứ hai..." Giang Thành hừ lạnh một tiếng,"Đối phó với anh ta, một "Bác sĩ, tôi biết anh sức lực mạnh mẽ, nhưng... nhưng không giống nhau," Tên mập có ý tốt khuyên nhủ,"Tôi cảm thấy chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, đừng xung đột với anh ta, nếu thực sự phát động chiến đấu, chúng ta chưa chắc đã lợi dụng được gì."
"Vì sao phải phát động chiến đấu?" Giang Thành nghỉ hoặc nhìn tên mập.
Tên mập sửng sốt một lát.
"Đánh lén không tốt ư?" Giang Thành hỏi ngược lại: "Anh đánh lạc hướng anh ta, sau đó tôi nhân cơ hội chọc vào mắt anh ta, sau đó..." Giang Thành duỗi tay phải ra, lấy phần vai làm trục tròn làm ra tư thế vớt trăng đáy biển, sau đó tay phải nắm chặt lại.
Tên mập như cảm nhận được, cơ thể run lên.
Giang Thành nheo mắt cười lạnh nói: "Tôi sẽ kêu bạn gái anh ta đêm nào cũng phải khóc."
Tên mập kết thúc cuộc trò chuyện với bác sĩ. ...
"Đến rồi."
Trần Nhiên cõng Tô An đi đến căn phòng hải đăng, cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu nhìn lại phát hiện Giang Thành và tên mập cũng đã lên đến nơi.
"Bây giờ tiếp theo tất cả chúng ta hãy cùng nhau làm nhân chứng," Trần Nhiên mỉm cười nói.
Như thể vì lo lắng về chuyện sắp xảy ra, dưới sự ra hiệu của Tô Tiểu Tiểu, Trần Nhiên đặt Tô An đang bất tỉnh cạnh tường.
Tô An dựa vào tường, vẫn cúi đầu xuống.
"Các anh vào trong đi." Tô Tiểu Tiểu không ngẩng đầu lên, nói: "Tôi muốn ở cùng với em trai tôi."
Trần Nhiên cười toe toét,"Tôi e là không ổn thỏa, cô Tô, nếu đã là nhân chứng, tốt nhất tất cả chúng ta đều nên có mặt." Anh ta quay lại nhìn Giang Thành, một lúc sau, mỉm cười và nói: "Tôi nghĩ đây cũng là ý của anh Hách."
Mặc dù lời nói của anh ta rất khách khí, nhưng ngay cả tên mập cũng có thể nghe ra hùng hổ hăm doạ trong đó, anh ta nghiêng đầu nhìn bác sĩ, trong ấn tượng của anh ta, bác sĩ rất ghét việc người khác dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình...
"Anh Trần nói rất có lý," Giang Thành nói rất tự nhiên,"Cô Tô vẫn nên đi cùng chúng tôi đi."
Trần Nhiên đi vào cửa đá trước, sau đó một mình đỡ Tô An lên, Tô Tiểu chen được vào, Giang Thành là người cuối cùng.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của mấy người đều thay đổi theo những mức độ khác nhau, đặc biệt là tên mập, tóc tai như muốn dựng ngược, lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Bên trong căn phòng đá... không có ai cả.
Không chỉ nữ leo núi Lương Long mất tích, mà cả người phụ nữ lớn tuổi thần kinh cũng không thấy đâu nữa!
Tấm đá lớn chặn cửa sổ vuông đã bị dỡ bỏ, gió biển thỉnh thoảng lùa vào trong phòng.
Ngoài cửa sổ hình vuông là biển xanh trong và êm đềm.
Hiện tượng kỳ lạ lại xảy ra, hàm răng trên và dưới của tên mập không khỏi va vào nhau phát ra âm thanh "ta-da-da".
Một luồng khí tức kỳ quái lan tràn trong phòng đá, còn có ngột ngạt...
Giang Thành đứng canh ở cửa đá, duy trì tư thế có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Chỉ có Trần Nhiên đi vào trước là có vẻ vô tư như đang ở nhà, đi vòng qua kệ sách, đi về phía cửa sổ hình vuông.
Phía sau có vài chiếc sọt đựng củi và đồ linh tỉnh.
Một tay đặt lên nắp sọt, chậm rãi vuốt ve, sau đó quay đầu nhìn ba người Giang Thành, trên mặt Trần Nhiên lộ ra nụ cười khiến người ta rất không thoải mái.
"Sau đây... chính là thời điểm mọi người cùng làm chứng!"