Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 197 - Chương 197: Lời Mời

Chương 197: Lời mời Chương 197: Lời mờiChương 197: Lời mời

Đi xuống là nhất định rồi, bất luận người đến là bạn hay thù, không gian trong tòa nhà đều đủ để bọn họ vật lộn một lúc, nhưng bị kẹt trong ngọn hải đăng thì không chắc rồi, dù sao cũng chỉ có một cầu thang đá dẫn tới đây.

Một khi khống chế cầu thang, bọn họ sẽ trở thành những con vật bị nhốt trong lồng, những con cừu non chờ bị giết thịt.

Trần Nhiên dùng ánh mắt phóng đãng nhìn mấy người, khóe miệng hiện lên một nụ cười không dễ thấy.

"Chúng tôi ở lại đây." Tô Tiểu Tiểu nói thẳng.

Tất nhiên cô ta nói chúng tôi là đang ám chỉ mình và em trai Tô An. Cô ta biết rất rõ, dựa theo tình trạng thể chất hiện tại của em trai, thì không thể chịu đựng được dày vò nữa, hơn nữa sau khi đi xuống, sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể chắc chắn.

Sau khi Tô Tiểu Tiểu đồng ý ở lại, ánh mắt Lương Long mới sáng lên một chút.

Theo người dân ở thị trấn Đá Đen, sở dĩ nơi này trở nên như vậy, đều là bởi vì nguyền rủa, mà cách phá giải nguyền rủa, chính là đảm bảo rằng ngọn lửa của ngọn hải đăng sẽ mãi mãi cháy lên.

Dưới tiền đề còn chưa rõ người dân ở thị trấn Đá Đen có nói dối hay không, mọi người vẫn chọn tạm thời tin vào điều đó, vì vậy cần phải có người canh giữ ngọn lửa.

Điều này rất quan trọng.

Sau khi giúp Tô Tiểu Tiểu dịch chuyển Tô An vào góc, Trần Nhiên đi ra khỏi phòng trước, theo sau là Giang Thành và tên mập, Lương Long là người đứng dậy cuối cùng.

Sau khi liếc nhìn người phụ nữ lớn tuổi trong sọt, động tác không được linh hoạt bỏ chạy.

Khi ở một mình trong phòng, người phụ nữ lớn tuổi không làm gì mình cả, nhưng... cô ta chính là sợ thôi, rõ ràng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì.

Nỗi sợ hãi không biết đến từ đâu...

Nếu như nhất định phải nói rõ ràng, cô ta đang đi xuống cầu thang theo tiềm thức nuốt nước miếng, có lẽ là dựa vào trực giác... Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi tăng tốc bước chân. cầm đuốc cũng đi tới, hai bên nhìn nhau qua cửa sổ.

Người dẫn đầu bên kia vẫn là người đàn ông cao tóc vàng.

Có điều số người đến từ thị trấn Đá Đen lần này nhiều hơn lần trước, có lẽ phải đến hàng chục người.

Dưới ánh đuốc, bọn họ tụ tập lại với nhau, trên những loại vũ khí tương tự như cây lao móc đâm cá trên vai và trong túi da sau lưng, mơ hồ có một luồng ánh sáng lạnh lẽo chảy qua.

Một linh cảm không lành xuất hiện trong tâm trí Lương Long.

Ánh mắt của người đàn ông tóc vàng đảo quanh đám người một lúc, sau đó thở dài nói: "Xem ra mọi người cũng gặp phải một số chuyện, đã tổn thất nhân lực."

"Ừm," Trần Nhiên gật đầu.

Tên mập không dám đến gần cửa sổ, chỉ có thể liếc nhìn biển qua khe hở. Ánh đèn thành phố trên biển rực rỡ nhưng lại bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng, khiến người ta có cảm giác không chân thực.

Anh ta mở miệng, rụt rè hỏi: "Trận sương đen kia là thế nào? Tại sao đêm ở đây lại là sương đen..."

Anh ta còn chưa kịp nói xong, người đàn ông tóc vàng đã nhìn anh ta rồi nói: "Nơi đây không thích hợp để nói, mời mọi người đi cùng tôi đến thị trấn Đá Đen xem thử."

"Chúng tôi cũng đã rất lâu chưa tiếp xúc với người bên ngoài rồi," Người đàn ông cao tóc vàng cười khổ: "Nhìn thấy mọi người, người trong thị trấn sẽ rất vui mừng."

Trần Nhiên nheo mắt nhìn người đàn ông tóc vàng, một lúc sau mới gật đầu: "Được."

Tên mập không khỏi sửng sốt.

Yêu cầu như vậy cũng có thể đồng ý được sao?!

Bọn họ rõ ràng còn chưa tìm hiểu chỉ tiết về những người ở thị trấn Đá Đen, không sợ đó là một cái bẫy ư?

Lương Long cũng có ý nghĩ tương tự với anh ta. Sau chuyện xảy ra trước đó, cô ta bây giờ biểu hiện còn tệ hơn cả tên mập, có lẽ trong ấn tượng của cô ta, Trần Nhiên vẫn có ý định lợi dụng mình để làm thí nghiệm.

Hai người đều đặt hy vọng cuối cùng vào Giang Thành, nhưng điều họ không ngờ tới là...

"Vậy thì làm phiền rồi." Giang Thành nhìn người đàn ông tóc vàng, gật đầu ra hiệu. Cho đến khi đi trên đường đến thị trấn Đá Đen, đầu của tên mập vẫn còn ong ong, không hiểu sao bác sĩ cũng đồng ý với yêu cầu như vậy.

Là hắn đã phát hiện ra gì rồi ư?

Lương Long không đi cùng, cô ta vô cùng kiên quyết từ chối, nói rằng sẽ ở lại đợi bọn họ trở về, gọi bằng tên mĩ miều là tìm kiếm manh mối.

Tên mập thực ra cũng nghĩ như vậy, nhưng anh ta lại không yên tâm về bác sĩ, vì thế chỉ đành cắm đầu đồng ý.

Thực sự đi trên con đường đến thị trấn Đá Đen, tên mập càng có cái nhìn sâu sắc hơn về sự quỷ dị của thế giới này, xung quanh bọn họ là những cơn sóng phun đầy bọt nước, nhưng dưới chân lại là một con đường màu đen tuyền.

Rộng khoảng 3- 4 mét, quanh co khúc khuỷu dẫn vào thành phố trên biển.

Hóa ra thứ mà bọn họ nhìn thấy ở cửa sổ vuông của ngọn hải đăng không phải là người dân của thị trấn Đá Đen đang đi trên biển, mà là con đường quỷ dị này.

Khi giẫãm lên trên, có ảo giác giây tiếp theo sẽ chìm xuống dưới, nhưng điều đó đã không xảy ra, tên mập cúi đầu, vừa bước đi vừa quan sát, phát hiện con đường màu đen này, dường như có mối liên hệ căn nguyên với sương đen che trời rợp đất.

"Bác sĩ," Tên mập lợi dụng tình hình sáp đến bên cạnh bác sĩ, dùng giọng chỉ có hai người mới nghe được phàn nàn: "Rút cuộc anh đang nghĩ cái quái gì vậy? Làm sao có thể đồng ý đến nơi này với bọn họ?"

"Nơi này..." Anh ta nhìn trái nhìn phải, cổ họng lăn lộn "Nơi này nhìn có gì đó không đúng, tôi nghỉ ngờ cái tên Trần Nhiên này đã thông đồng trước với những người ở thị trấn Đá Đen, để cố tình gài bẫy chúng ta."

Giang Thành nheo mắt, tựa hồ đang nhìn chung quanh, không chú ý tới tên mập, nhưng lại có giọng nói truyền tới,"Anh không cảm thấy kỳ quái sao?" Giang Thành hỏi: "Một hòn đảo lớn như vậy, nhưng lại không thể tìm thấy chút thức ăn hay nước uống nào?"

Tên mập đã từng nghĩ tới vấn đề này trước đó, nhưng vẫn không nghĩ ra cái gì.

Theo lý mà mói, có biển, còn có rừng, bọn họ sao có thể đến bước đường chết đói, chết khát.

Nhưng thế giới này... đã làm được điều đó.

Nghĩ tới đây, đồng tử tên mập hơi co rụt lại: "Bác sĩ, ý của anh là tới đâv chính là môêt †trana những cài đặt cd bản trana nhiêm vu lần nàv ñna có nghĩa, nó là một phần cần thiết."

Dừng một chút, anh ta tiếp tục nói: "Mục đích hạn chế lương thực và nước uống của chúng ta, chính là để ép chúng ta đến thị trấn Đá Đen, nơi này... có manh mối quan trọng."

Giang Thành gật gật đầu, giọng điệu cũng trở nên thận trọng: "Chúng ta đã kiên trì được hơn một ngày rồi, không biết có thể kiên trì được bao lâu nữa, nhưng thay vì kiên trì đến mức không thể kiên trì được nữa, tốt hơn là nên đến đây khi chúng ta vẫn còn sức để kiểm tra."

"Hơn nữa..." Giang Thành đột nhiên hạ giọng, ánh mắt nhìn chung quanh, phát hiện không có người chú ý, mới nói tiếp: "Anh cho rằng hôm nay chúng ta không tới, những người này sẽ cứ thế bỏ qua hay sao?"

Tên mập mở to mắt.

"Anh hãy nhìn số lượng người và vũ khí bọn họ mang theo đi," Giang Thành nói,"Trông giống như hòa bình đến mời chúng ta làm khách à?"

Những người tới đây đều là những người đàn ông khỏe mạnh, quần áo làm bằng vải rất ít, trong đó phần lớn là quần áo da, xét về chất liệu thì không phải là những bộ quần áo bọn họ nhìn thấy hàng ngày.

Những cơ bắp lộ ra bên ngoài chiếc áo khoác da đầy những đường thô ráp như đá, nhìn là đã thấy ẩn chứa sức mạnh, cộng với chiều cao trung bình của họ gần 2 mét...

Tên mập nuốt nước bọt chột dạ.

Đây không phải là chủ nhà đến mời khách, bọn họ rõ ràng là thổ phỉ từ trên núi xuống cướp bóc mới đúng, hơn nữa còn là một đám có sức chiến đấu bùng nổ.

"Tới rồi," Người đàn ông tóc vàng đột nhiên đứng lại, thành phố trước mặt đang chìm trong một vùng ánh lửa."
Bình Luận (0)
Comment