Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 198 - Chương 198: Đứa Trẻ

Chương 198: Đứa trẻ Chương 198: Đứa trẻChương 198: Đứa trẻ

Quy mô của thành phố này vượt quá sức tưởng tượng của tên mập, cho đến khi bước lên những con đường đá gồ ghề, trông anh ta vẫn như nhìn thấy quỷ vậy.

Hầu hết các tòa nhà đều được làm bằng đá, có thể thấy rằng chúng đã trải qua rất nhiều năm tháng.

Một số góc thậm chí còn có xu hướng bị mài nhẫn.

Giữa đường để lại hai vết lún sâu do vận chuyển hàng rời trong nhiều năm, như một đường phân cách, chia cả thành phố ra làm hai.

Giang Thành vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Thời gian như một con dao khắc, để lại dấu vết thuộc về riêng thành phố biển kỳ lạ này.

Ngoài cảm giác nặng nề về thời gian, một điều khác khiến mấy người khó chịu nữa chính là đèn lửa quá chói lóa của thành phố này.

Khi mới bước vào, bọn họ thậm chí còn không thể mở mắt.

Tên mập cũng chỉ có thể nheo mắt lại rồi đi, đến mức không thể nhìn rõ đường, suýt trượt ngã ở một góc rẽ.

Cũng may Giang Thành tỉnh mắt nhanh tay, đã kéo được anh ta.

Khoảnh khắc đỡ tên mập, Giang Thành nhìn thấy dưới chân anh ta có một lớp màu xanh lá đậm, rất nhỏ và mỏng, trông giống như rêu.

"Chắc các cậu cũng mệt rồi," Người đàn ông tóc vàng quay người lại, dùng ngữ khí không được nhiệt tình là bao nói: "Người trong thị trấn của chúng tôi biết các cậu đến nên đã đặc biệt chuẩn bị một ít đồ ăn, nếu không chê..."

"Vậy cảm ơn trưởng trấn." Trần Nhiên đút hai tay vào túi, giọng điệu cũng không hẳn là được sủng ái mà lo sợ.

Người đàn ông tóc vàng nhìn anh ta hai cái, rồi sau đó gật gật đầu,"Mời đi theo tôi."

Tiếp theo, ba người được rất nhiều đàn ông vây quanh, đã đi đến một quảng trường, diện tích nơi này rất rộng, tên mập ước tính gần bằng một nửa diện tích của một sân vận động tiêu chuẩn.

Trên quảng trường có rất nhiều người tụ tập, nam nữ già trẻ đều có, còn có cả một số phụ nữ ôm con nhỏ xem náo nhiệt, mọi người trông giống như đang chiêm ngưỡng một loại động vật quý hiếm nào đó vậy.

Nhữna đôi mắt †ò mò nhìn bon ho †È trên vuốếng dưới. "Bác sĩ," Tên mập thì thầm,"Anh trông bọn họ có giống như chúng ta đang xem động vật trong vườn bách thú không?"

Anh ta ngưng một chút, rồi nói tiếp: "Nếu như tôi đoán không sai, chắc một lát nữa sẽ ném đồ ăn vào chúng ta, sau đó đứng xem chúng ta tranh giành đồ ăn cho vui..."

Từ khi gặp bác sĩ, tên mập đã có thêm một tật.

Một khi gặp phải tình huống tương đối căng thẳng, thì cái miệng này không còn chịu sự kiểm soát của đại não nữa, thích nói những lời vô nghĩa một cách vô thức, anh ta nghiêm túc nghi ngờ rằng đây là do bác sĩ đã lây nhiễm cho mình.

Nhưng lợi ích là nó sẽ làm giảm bớt sự lo lắng căng thẳng của anh ta đi rất nhiều.

"Anh mập," Giang Thành trả lời với âm lượng tương tự: "Anh nói xem nếu tôi nói với anh rằng, lát nữa bọn họ rất có khả năng sẽ trói anh lại, cho lên nướng trên lửa, đến khi lách tách chảy ra mỡ, sau đó lại dùng dao ăn, liệu có ảnh hưởng đến tâm trạng hiện tại của anh không?"

Tên mập lập tức ngậm miệng lại, sắc máu hồng hào trên khuôn mặt đã phai đi sạch sẽ.

Dưới sự sắp xếp của người đàn ông tóc vàng, đám đông vây quanh đã giải tán, mọi người đều tìm chỗ ngồi xuống, lúc này tên mập mới nhìn thấy phía sau đám người có rất nhiều bàn đá làm bằng đá hình đĩa.

Nó không cao, chỉ vừa đủ để ngồi khoanh chân trên mặt đất, trên đó có một số món ăn và những thứ khác không thể nhận ra, bên trong đầy ắp cá, tôm, cua sò.

"Xin mời!" Người đàn ông tóc vàng bước tới chiếc bàn đá ở giữa và ngồi xuống.

Ba người Giang Thành cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện với người đàn ông tóc vàng.

Mỗi người đều có một cái đệm cỏ dưới mông, Trần Nhiên luôn tỏ ra nhàn nhã khoan thai, tên mập liếc anh ta một cái, chỉ số cảnh giác trong lòng dành cho anh ta đã đầy.

Cho đến khi một người phụ nữ mang một cái vò tiến tới, đổ đầy từng chiếc bát trước mặt bọn họ, buổi lễ chào đón mới chính thức bắt đầu.

Tên mập nhìn chằm chằm con cua lớn nhất trên đĩa ở giữa, không khỏi nuốt nước bọt, nhưng không có ai động đũa trước, nên có đánh chết anh ta cũng không dám ăn, ngoại trừ người đàn ông tóc vàng.

Bài vì nếu có ha đâc. thì naười đàn âna tác vàna chắc chắn là có thuốc giải.

Trần Nhiên rất lịch sự tách một con cua, bắt đầu ăn nó một cách chậm rãi.

Sau đó...

Tên mập nhìn chằm chằm vào con cua lớn nhất, trong tầm mắt anh ta xuất hiện một bàn tay, bàn tay đó nhéo nhéo móng phải của con cua, lắc lắc rồi ném về phía trước mặt mình.

"Ăn đi." Giang Thành bình tĩnh nói.

Tên mập ngay lập tức không khách khí bắt đầu ăn.

Phía sau luôn có hai người phụ nữ đứng chờ phục vụ, rượu trong bát hết là lập tức được rót đầy, các loại thức ăn cá tôm muốn có bao nhiêu cũng được, nhưng nhược điểm duy nhất là không có trái cây và rau quả.

Sau khi uống một ngụm rượu lớn, tên mập không khỏi nhíu mày, không biết rượu làm từ gì, nhưng cứ có mùi tanh khó tả.

Ăn xong hai con cua, Trần Nhiên vứt chân cua đi, nheo mắt nhìn người đàn ông tóc vàng từ đầu đến cuối không nói gì: "Trưởng trấn mời chúng tôi tới đây, chắc không chỉ đơn giản là ăn uống."

Nghe vậy, người đàn ông tóc vàng đặt bát rượu trong tay xuống, anh ta ăn không nhiều, hầu như chỉ im lặng uống rượu, hiển nhiên là tâm sự ngổn ngang.

"Các cậu bị nó chọn trúng, chỉ có các cậu mới có thể giúp chúng tôi thoát khỏi lời nguyền." Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nặng nề như cũ.

"Đương nhiên," Anh ta lại tiếp tục nói: "Đây cũng chính là các cậu tự cứu chính mình, dù sao thì nếu lời nguyền không được giải trừ, các cậu cũng không thể rời khỏi đây."

Trần Nhiên ngả người ra sau, vô cùng tùy ý tiếp tục nói: "Vậy làm phiền trưởng trấn hãy nói cho chúng tôi biết chuyện về lời nguyền đó."

Nói đến lời nguyền, tên mập buông con cua trên tay ra.

"Chuyện này phải bắt đầu từ mấy chục năm trước," Người đàn ông tóc vàng thở dài: "Bắt đầu từ tổ tiên, chúng tôi sống ở ven biển, ở ngay phụ cận khu rừng, chủ yếu dựa vào nghề đánh cá trên biển để duy trì cuộc sống."

"Đương nhiên," người đàn ông tóc vàng nói thêm,"con mồi trong rừng, những thứ như quả mọng cũng rất ngon."

"Nhưng cho đến một ngày, một gia đình trong thôn sinh hạ được một bé trai." Nói đến đây, sắc mặt của người đàn ông tóc vàng bắt đầu thay đổi, người, nó là... là một ma vật! Ma vật!"

Sau khi nghe thấy hai từ ma vật, Giang Thành hơi nheo mắt lại, còn Trần Nhiên đang khẽ gõ ngón tay lên bàn, cũng hơi ngưng lại.

Ma vật... Nghe thế nào cũng không giống như một từ mà những người sống ven biển có thể nói ra, mà giống như cách nói của những người trong giáo hội hơn.

Trong đầu Giang Thành chậm rãi hiện ra tòa nhà hình chóp cổ quái kia...

"Kể từ sau khi nó ra đời, mọi thứ đã thay đổi, tàu thuyền của chúng tôi thường xuyên gặp nạn, đôi khi, ngay cả trong ngày trời trong nắng ấm, cũng sẽ đột nhiên nổi lên bão tố, làm lật tàu của chúng tôi, thậm chí là làm vỡ vụn!"

"Người vào trong rừng săn bắn, người hái hoa quả cũng bắt đầu thường xuyên xảy ra chuyện, đang yên đang lành vào trong rừng, đều đã mất tích!"

"Sau đó, chúng tôi tập hợp những thợ săn giàu kinh nghiệm nhất, cùng nhau đi vào rừng để xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng... bọn họ cũng giống như những người trước đó! Một đi không trở lại."

"Cho đến... cho đến mấy ngày sau!"

Người đàn ông tóc vàng dường như nhớ lại một cảnh tượng kinh dị đến cực điểm, toàn thân bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát, thậm chí còn làm đổ rượu lên người mà cũng không hề hay biết."
Bình Luận (0)
Comment