Chương 201: Nhận thức
Chương 201: Nhận thứcChương 201: Nhận thức
"Mặc dù nguyền rủa đã lan rộng, nhưng sự tồn tại của tòa nhà dường như có thể kiểm chế nguyền rủa ở một mức độ nhất định, những cổ quái trong khu rừng không thể xâm chiếm thị trấn của chúng tôi."
"Tất nhiên, khi chúng tôi có thể lên bờ, cũng tuyệt đối không đến gần khu rừng."
"Cũng có nghĩa là, ngoại trừ một số điều kiện hạn chế ra, cuộc sống của các anh ở đây cũng không khác gì trên bờ," Giang Thành chậm rãi nói: "Ví dụ như sinh lão bệnh tử thông thường, tôi có thể hiểu như vậy không?"
"Nếu như không có ngày và đêm, vĩnh viễn bị sương đen vây hãm trên biển, cùng với những chuyện như thiếu thốn lương thực chẳng hạn, trong mắt cậu đều không là gì cả, vậy thì đương nhiên có thể." Người đàn ông tóc vàng thẳng thắn nói.
"Phương thức hóa giải nguyền rủa là thắp sáng ngọn hải đăng, sau đó giữ cho nó luôn luôn bùng cháy?"
"Đúng rồi."
"Mất bao lâu?"
Người đàn ông tóc vàng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Mục sư không nói gì, bà chỉ nói với chúng tôi cách giải trừ nguyền rủa, nhưng có thể chắc chắn sẽ không mất nhiều thời gian."
Trần Nhiên đặt một tay lên bàn, nhìn người đàn ông tóc vàng và nói: "Nếu như mục sư đã nghĩ ra phương thức giải quyết nguyền rủa, vậy thì chắc chắn cũng đã nhận ra màn hiến tế này, cũng chính là nguồn gốc của nguyền rủa là ai."
"Nó... là ai?" Trần Nhiên hỏi.
Nghe vậy, vẻ mặt tên mập trở nên nghiêm túc hơn, anh ta đã nghe thấy loạt tiếng ca của cá voi quỷ dị kia, còn đối với thứ có thể phát ra tiếng ca của cá voi...
Tò mò?
Không, tên mập theo bản năng cự tuyệt từ này.
Bởi vì quá mỏng manh yếu đuối, hoàn toàn không thể sánh được với thân phận của thứ tạo ra tiếng ca của cá voi, cũng như... tiếng nhịp tim nặng nề như bom nổ dưới nước sâu kia.
Đó nhất định là một tồn tại vượt ngoài tầm nhận thức của bọn họ.
Giống như chỉ tồn tại sau khi đã uống say, trong ảo tưởng của thi nhân, hoặc ở một chiều không gian hoàn toàn chưa biết...
Thực lòng mà nói, tên mập thực sự không tin lắm vào chuyện ngọn hải đăng luôn cháy có thể hóa giải nguyền rủa, nhưng không tin là chuyện của không tin, làm thì vẫn phải làm, nếu bảo anh ta không làm gì cả, chỉ sợ là sẽ càng hoang mang hơn.
Nhưng cũng may, anh ta vẫn còn có bác sĩ, tên mập lén nhìn bác sĩ với ánh mắt đầy hy vọng, chợt phát hiện ánh mắt của bác sĩ dường như đang chăm chú lắng nghe lời nói của người đàn ông tóc vàng, hơn nữa còn đang suy nghĩ theo.
Nhưng tay của hắn... cổ họng của tên mập bất giác cuộn lên, phát hiện bác sĩ đang lén di chuyển càng cua lớn từ bàn đá ra mép bàn, rồi từ từ nhét vào túi của mình.
Tiếp theo, lại lấy con khác...
Giống như một con sóc, đang dự trữ thức ăn cho mùa đông.
"Chúng tôi không biết tên của nó, nhưng theo như mục sư nói, không ai có thể nhìn trộm chân dung của nó. Mỗi một mảnh vảy cứng trên cơ thể to lớn của nó có kích thước bằng một ngọn đồi, những chiếc răng sắc nhọn giống như những đỉnh núi dốc nhất, đứng trên hai đầu cơ thể của nó, có thể lần lượt nhìn thấy mặt trời mọc và mặt trời lặn. Nó là một tồn tại nằm ngoài nhận thức, người bình thường khi đứng trước mặt nó chỉ có thể bò rạp trên mặt đất."
"Nó chỉ hơi lắc lư cơ thể một chút thôi, những vách đá dưới biển sẽ bị nó san phẳng, mỗi một hô hấp của nó, đều sẽ tạo ra một cơn sóng cực lớn đáng sợ, lật úp tất cả những tàu thuyền đi qua."
"Nó không quan tâm đến hạnh phúc vui vẻ, bởi vì tất cả chúng sinh chỉ là những con kiến trong mắt nó."
Những điều này giống như những lời nói xằng bậy của các pháp sư thời trung cổ, vào lúc này lại thực sự khiến mấy người đau tai, như thể khi nghe chúng, bọn họ đã trải qua những năm tháng đen tối và không có khoa học vậy.
Các nhóm phù thủy bị trói vào cọc và bị thiêu chết, trên đầu có quạ bay lượn, các cô gái trên đường phố đang cầu nguyện và khóc lóc, mọi thứ đều thì thầm trong bóng tối.
Bóng tối... không có ánh sáng.
Ngay khi tên mập đang dần chìm vào suy nghĩ trong bóng tối, âm thanh đó lại xuất hiện, mênh mang, lanh lảnh... mang theo sự uy nghiêm như nghiền nát mọi con đường phía trước. đường trở về.
Trần Nhiên đi phía trước, cầm một ngọn đuốc.
Bác sĩ ở bên cạnh mình.
Ngoảnh đầu nhìn lại, thị trấn Đá Đen rực rỡ ánh lửa dần dần trở nên mờ ảo.
Bọn họ đã rời đi từ lúc nào, anh ta thậm chí còn không biết.
Dưới chân ba người là một con đường được tạo thành từ sương đen, khác hẳn với lúc họ đến, xung quanh đã không còn người đến từ thị trấn Đá Đen.
Tên mập nghĩ ngợi một chút, cho rằng có lẽ bọn họ sợ nếu sương đen biến mất, sẽ không thể chạy về thị trấn Đá Đen kịp thời.
"Bác sĩ," Tên mập hạ thấp giọng,"Anh cảm thấy lời bọn họ nói có phải là thật không? Thật sự có... loại tồn tại kia sao?"
Trong tay Giang Thành cũng đang cầm một ngọn đuốc, chỉ là đặt rất thấp, tên mập chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt của bác sĩ, không thấy được đôi mắt của hắn, điều này khiến cho anh ta cảm thấy hơi khó chịu.
"Bác sĩ2" Tên mập chờ một lát rồi khẽ hỏi.
Giang Thành đột nhiên dừng chân lại, khiến cho tên mập đi cùng hắn cũng dừng lại, bác sĩ trong bóng tối ngẩng đầu lên, tựa hồ đang nhìn về phía trước, tên mập chớp chớp mắt cũng nhìn theo.
Ngọn đuốc phía trước... Không biết đã tắt từ lúc nào, ngoại trừ ngọn lửa trên ngọn hải đăng cao chót vót phía xa, phía trước chỉ có bóng tối.
Giọng nói của Trần Nhiên từ trong bóng tối vang lên, anh ta dường như cũng đồng thời thở dài, khiến cho giọng nói không được rõ ràng.
"Anh Hách chắc cũng đã nghĩ đến rồi đúng không." Giọng Trần Nhiên vẫn tiếp tục: "Giáo hội, nữ mục sư... ha ha." Anh ta khẽ cười: "Chỉ có nam giới đã rửa tội mới có thể lãnh nhận chức thánh một cách hợp lệ. Mặc dù có rất nhiều con chiên đều không tuân theo Kinh thánh, nhưng giáo hội vẫn phải tuân theo giáo luật, đặc biệt là ở... thời kì đen tối đó."
"Xem ra lần này chúng ta thật sự đã gặp phải một tên rất phi thường rồi." Ánh mắt của Trần Nhiên trong đêm tối đột nhiên trở nên rõ ràng hơn: "Anh Hách..."...
"Rắc rắc rắc."
Ngọn lửa trước mặt đang bùng cháy.
Dưới ánh l7a là môêt cø thể khoẻ manh. chỉ là lúc này cơ thể đang co rúm lại, lộ ra vẻ bất lực hiếm thấy.
Lương Long ngồi xổm một mình trong đại sảnh trống trải ở tầng một của tòa nhà, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Sau khi bị tách khỏi ba người Giang Thành, cô ta không quay lại ngọn hải đăng mà lựa chọn ở lại.
Ở đây mặc dù tối tăm và yên tĩnh, cách xa những người bạn đồng hành, nhưng... cô ta chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ lớn tuổi với khuôn mặt vặn vẹo đó, là toàn thân lại thấy khó chịu.
Chị ta có điều gì đó không đúng.
Lương Long có thể chắc chắn.
Hơn nữa nếu như muốn quay lại, vậy thì phải một mình đi qua cầu thang tối tăm, nếu ở đó xảy ra chuyện gì, có vẻ như cũng là chuyện rất bình thường.
Nghĩ đến đây, cô ta lại ném thêm mấy thanh củi vào lửa, may mắn thay, ngoài các loại cột đá và tượng đá ra, trong đại sảnh này còn có một số cành cây khô rải rác.
Nếu không cô ta đành phải cầm đuốc chờ cho đến khi ba người kia quay lại.
Trong suy nghĩ tự nhiên tràn ngập một khuôn mặt, Lương Long theo bản năng rùng mình một cái, chính là người đàn ông tên Trần Nhiên kia...
Cô ta đã nghe nói về người đàn ông này từ lâu.
Nó bắt đầu với một trong những đồng đội cũ của cô ta.
Mặc dù đồng đội của cô ta lần đó đã sống sót thoát khỏi ác mộng nhưng khi quay trở lại thế giới hiện thực, đã bị phát điên, liên tục lặp lại cái tên Trần Nhiên.
Bất kỳ kích thích bên ngoài nào cũng sẽ khiến cô ta cực kì kinh hãi, cô ta sẽ hoàn toàn khép mình lại, thậm chí thu mình lại thành một quả bóng nhỏ, nhét mình vào một không gian nhỏ hẹp.