Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 200 - Chương 200: Mục Sư

Chương 200: Mục sư Chương 200: Mục sưChương 200: Mục sư

Sắc mặt của Trần Nhiên khiến người ta phải suy ngẫm, ly rượu anh ta cầm trong tay, nhưng không uống, chỉ thỉnh thoảng xoay chuyển một cái, như thể còn quan tâm đến chiếc ly hơn cả câu chuyện của người đàn ông tóc vàng kể.

Không ai để ý đến Trần Nhiên, Giang Thành đang suy nghĩ tính khả thi trong câu chuyện của người đàn ông tóc vàng, còn tên mập đã bị sự dị dạng trong câu chuyện của người đàn ông tóc vàng thu hút.

Hít một hơi thật sâu, tâm trạng của người đàn ông tóc vàng dịu đi một chút.

Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng khi nghĩ lại, những cảnh tượng khủng khiếp, thậm chí quỷ dị hoang đường vẫn còn hiện rõ trong tâm trí.

"Đều chết rồi..." Giang Thành khẽ lặp lại một lần, như đang tự nói với chính mình.

Người đàn ông tóc vàng dừng lại, quay đầu nhìn bóng tối vô biên xung quanh thị trấn, một lúc lâu sau, anh ta lạnh lùng nói: "Nếu như chết rồi... cũng đã tốt."

Tên mập nghe vậy mím môi, như thể đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Giang Thành lặng lẽ uống một ngụm rượu chát, sau khi đặt ly xuống, cau mày hỏi: "Là sao?"

"Sau khi chúng tôi cố gắng đến gần tảng đá để mang thi thể của người dân thị trấn đi thì đã xảy ra dị biến," Người đàn ông tóc vàng trả lời: "Chúng tôi đã bị tấn công."

"Là những người... đã chết kia?"

Người đàn ông tóc vàng nhìn Giang Thành, như muốn nhìn thấy điều gì đó trong mắt hắn, nhưng rõ ràng anh ta đã thất bại,"Đúng vậy." Người đàn ông tóc vàng gật đầu,"Bọn họ sống dậy một cách quỷ dị, sau đó điên cuồng tấn công chúng tôi."

"Chúng tôi chỉ có chưa đến một phần ba số người trốn thoát được, điều đáng sợ hơn nữa là, bọn họ lại chất thi thể của những người dân thị trấn bị giết lên tảng đá."

Lúc này, hơi thở của người đàn ông tóc vàng lại trở nên gấp gáp,"Các cậu không thể tưởng tượng được, có một số người dân bị chặt đứt tứ chị, thậm chí cả đầu, những người dân chết rồi tái sinh mạnh đến mức có thể xé xác mọi người thành từng mảnh bằng chính đôi tay trần của bọn họ."

"Hơn nữa... hơn nữa những thi thể bị xé nát đó, không lâu sau khi được đặt trên tảng đá, vậy mà cũng có thể sống lại, vết thương cũng biến mất như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy."

"Việc này có liên quan gì tới tòa nhà các anh xây dựng?" Trần Nhiên đặt ly rượu đang nghịch ngợm xuống, nhìn người đàn ông tóc vàng: "Tôi không hiểu."

Tên mập nuốt khan, nhỏ giọng hỏi: "Tòa nhà đó có thể chống lại... chống lại những thứ đó?"

"Không phải." Người đàn ông tóc vàng lắc đầu,"Tòa nhà đó được xây dựng bởi một người tự xưng là mục sư, con tàu của mục sư đã bị chìm gần đó, chỉ có mục sư là người duy nhất sống sót, chúng tôi đã tìm thấy mục sư trên một tấm ván gỗ ở bãi biển."

"Theo lời mục sư nói, thì là đang đi sang bên kia đại dương để truyền đạo."

"Sau khi chúng tôi kể cho mục sư nghe những chuyện cổ quái xảy ra trong rừng, mục sư đã thẳng thừng nói rằng tất cả đều là định mệnh. Sở dĩ mục sư không chết trong vụ tai nạn trên biển, chính là để đến giúp chúng tôi, đây là sứ mệnh của mục sư."

"Dựa theo miêu tả của chúng tôi, mục sư phán đoán tảng đá trong rừng là một tế đàn, tế lễ cho thứ ô uế đang ngủ say dưới biển sâu, càng đáng sợ hơn là, mục sư nói... rất có thể nó đã thức tỉnh rồi."

"Những người chết rồi tái sinh kia... chính là sản vật lây lan nguyền rủa, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng tất cả mọi người đều sẽ không cách nào may mắn thoát khỏi."

"Chỉ dựa vào sức mạnh của mục sư và chúng tôi thì hoàn toàn không thể chống lại được nó, chỉ có xây dựng một tòa nhà hùng vĩ mà mục sư cần, sử dụng sức mạnh của giáo hội, mới có thể chân chính chống lại nó, từ đó hóa giải nguyền rủa."

Giáo hội sao?...

Tên mập nhớ lại phong cách của tòa nhà, tuy rằng không hiểu, nhưng quả thực rất giống với nhà thờ trong ấn tượng của anh ta.

"Xem ra cuối cùng vẫn thất bại." Giang Thành không chút do dự nói, nhìn chung quanh, tòa thành trên biển cổ quái này e rằng là nơi ẩn náu cuối cùng của bọn họ.

Hơn nữa... bọn họ cũng không nhìn thấy người được gọi là mục sư kia.

" húng †a đã vyâv dưng đước †òa nhà này †heo như mong muến " Ánh mắt của người đàn ông tóc vàng nói thâm sâu: "Chỉ cần... chỉ cần đảm bảo đèn hoa tiêu trên ngọn hải đăng luôn luôn cháy sáng, chúng tôi có thể được cứu rỗi."

"Nhưng không ngờ, vào ngày cuối cùng, vào ngày cuối cùng! Mục sư đã xảy ra chuyện..."

"Mục sư bị con ma vật kia... giết chết!" Như nhớ tới tình huống bi thảm lúc đó, người đàn ông tóc vàng nói với vẻ mặt kinh hãi: "Không, không chỉ bị giết chết, mà là bị ăn thịt! Mục sư đã bị ăn thịt!"

Ma vật...

Tên mập trợn tròn mắt, sao anh ta nhớ, lần trước khi người đàn ông tóc vàng nhắc đến từ này là đang nói về một đứa trẻ, hay chính xác hơn là một đứa bé sơ sinh vừa mới sinh ra trong thị trấn.

"Đó không phải là một đứa trẻ, đó là một ma vật!" Người đàn ông tóc vàng gầm gừ,"Chính là nó, nó đã ăn thịt mục sư! Khiến nỗ lực phá bỏ nguyền rủa cuối cùng đã thất bại!"

"Con ma vật đó đầu tiên lên kế hoạch cho cái chết của bố mẹ, sau đó mục sư thấy nó đáng thương nên đã nhận nuôi nó, nhưng nó vậy mà lại nhân lúc mục sư cho bú..."

"Chờ đã!"

Gần như cùng lúc đó, Giang Thành và Trần Nhiên vẫn luôn nheo mắt, đồng thời lên tiếng.

"Mục sư là phụ nữ?"

Người đàn ông tóc vàng ngây ra, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Đúng vậy, mục sư là một phụ nữ, ma vật đã lợi dụng điểm này để tiếp cận mục sư, cuối cùng ăn thịt mục sư."

Trần Nhiên liếc nhìn Giang Thành, sau đó quay đầu gật đầu với người đàn ông tóc vàng,"Tôi hiểu rồi, xin hãy tiếp tục."

Phải mất một lúc lâu, người đàn ông tóc vàng mới thoát ra khỏi ký ức. Trong giây lát, người đàn ông mạnh mẽ này dường như già đi rất nhiều, khom lưng nhìn chằm chằm vào ly rượu trống rỗng.

"Mục sư đã chết, ngọn lửa trên tháp hải đăng cũng tắt, nguyền rủa cuối cùng đã bộc phát, đất liền chìm xuống, nước biển dâng lên, thị trấn ban đầu của chúng tôi bị nguyền rủa xâm chiếm, biến thành một thị trấn nổi trên mặt biển mênh mông."

"Cả ngày bị sương đen quỷ dị bao quanh, không bao giờ có thể nhìn thấy mặt trời nữa, chúng tôi chỉ có thể trốn trong bóng tối và ẩm ướt để einh eếna. cĩng chỉ khi bỉ e#na đen bao nhh: chúng tôi mới cá thể vào bờ."

"Giống như một loài bò sát biển đáng ghét!" Anh ta nói một cách ác độc.

"Cũng có nghĩa là, chỉ sau khi sương đen bao phủ không gian này, các anh mới có thể nhìn thấy chúng tôi, hơn nữa mới có thể lên bờ hoạt động." Giang Thành nói theo ý hiểu của mình.

"Là như vậy đấy."

"Vậy ban ngày trong mắt chúng tôi, thì trong mắt các anh trông như thế nào?"

"Chỉ là một màn sương đen bao phủ một khu vực rất nhỏ xung quanh thị trấn của chúng tôi, bốn bề là biển, nhưng không phải là biển theo đúng nghĩa. Không ai dám ngồi tàu xuống biển, bởi vì khi đó ngay cả người và thuyền cũng đều sẽ biến mất không tăm tích. Chúng tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp truyền thống nhất là, đánh bắt gần bờ hoặc đánh bắt một ít cá tôm để miễn cưỡng duy trì cuộc sống."

Nói đến đây, người đàn ông tóc vàng nhìn cá tôm cua trên bàn, có chút đau lòng nói: "Những thứ này đã là thực phẩm tốt nhất mà chúng tôi có thể lấy ra rồi."

Anh ta nhìn ra xung quanh, Giang Thành và những người khác cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta. Trên bàn của những người dân thị trấn khác không có nhiều đồ ăn như bọn họ, một số thậm chí chỉ có một vài con cá hình thù cổ quái.

Có vẻ như cuộc sống của người dân thị trấn đã rất gian nan đến một mức độ nhất định rồi.

"Những... những... trong khu rừng."

Tên mập còn chưa nói xong đã bị người đàn ông tóc vàng cắt ngang, anh ta hít một hơi thật sâu, giọng điệu lần đầu tiên trở nên thoải mái hơn một chút: "Chuyện này thì phải cảm ơn mục sư."
Bình Luận (0)
Comment