Chương 204: Mộng
Chương 204: MộngChương 204: Mộng
"Tôi đã hỏi anh ta, bị nhốt trong sương đen ở thị trấn Đá Đen thì sinh lão bệnh tử có giống với thế giới hiện thực hay không," Giang Thành tiếp tục: "Anh ta trả lời là có."
Trần Nhiên ngồi trên mặt đất nheo mắt lại nhìn tên mập, đột nhiên mỉm cười nói: "Lời anh Hách nói, tôi có thể làm chứng." Anh ta ném ngọn đuốc đã tắt ra sau lưng, vỗ vỗ tàn tro trên tay: "Tôi cũng nghe thấy rồi."
Tên mập giống như đang cố gắng thử hiểu những gì bọn họ đang nói, chỉ sau vài giây, toàn bộ khuôn mặt của anh ta tối sầm lại, đó là một màu xám xịt.
"Cho nên..." Tên mập kinh hãi trừng mắt: "Trưởng trấn bọn họ... bọn họ đã..."
"Bọn họ không hề như những gì trưởng trấn nói, tạm thời thoát khỏi những thứ đó..." Giang Thành nói đến đây, đột nhiên dừng lại, tựa hồ đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ nào để miêu tả cho chính xác hơn.
Trần Nhiên ở một bên nhếch mép cười: "Đồng hóa."
Giang Thành nhìn hắn một cái, sau đó nói tiếp: "Đúng vậy, là đồng hóa." Hắn nhìn về phía tên mập, bình tĩnh nói: "Không ai trong bọn họ đã thoát khỏi sự đồng hóa của vật quỷ dị chết rồi tái sinh kia."
"Rất có khả năng là bọn họ đã từng bị giết chết một lần, sau đó thi thể được đặt trên tảng đá, rồi đã quỷ dị sống lại."
"Người chết vẫn giữ lại ký ức khi còn sống, vì vậy... tiếp tục sống ở trong thị trấn Đá Đen." Hắn dừng lại: "Giống như khi bọn họ còn sống vậy."
"Nhưng điểm khác biệt duy nhất là bọn họ sẽ không già đi, sinh mệnh của mỗi người đều được cố định vĩnh viễn vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết."
"Bọn họ không thể thoát khỏi thành phố biển này được nữa." Tô Tiểu Tiểu nhìn ra ngoài cửa sổ hình vuông, lạnh lùng nói thêm: "Đối với bọn họ, nó giống như một cái lồng giam trên biển."
Lượng tin tức nhận được lần này hơi lớn, đầu óc tên mập có chút choáng váng, một lúc sau mới nhìn bác sĩ, mơ màng nói: "Cho nên... bảo đảm ngọn lửa hải đăng luôn luôn cháy không hề cứu được chúng ta khỏi ác mộng, là vậy sao?"
"Điều này chỉ có lợi cho bọn họ... những người ở thị trấn Đá Đen!" Tên mập kích động nói: "Bọn họ đã gạt chúng ta!"
"iiền †ai chúng †a còn chia thể nhán đoán naon la trona naon hải đăng có liên quan đến việc chúng ta thoát khỏi ác mộng hay không, nhưng có một điều chắc chắn, nó nhất định là tốt cho mọi thứ ở thị trấn Đá Đen." Giang Thành quay đầu lại liếc nhìn thị trấn trên biển tối, khắp nơi đều có màu sắc tươi sáng, dường như rất sống động náo nhiệt.
Từ "thứ" này theo bản năng khiến tên mập cảm thấy khó chịu.
Những tên đã nói chuyện với bọn họ, mời bọn họ ăn tối, nói chuyện thoải mái... vậy mà lại đều không phải là người, toàn bộ thị trấn Đá Đen nổi trên biển... chính là một tòa "thành chết".
"Màn đêm" ngoài cửa sổ dày đặc như một khối mực không thể hòa tan.
Lại vất vả cả một ngày, Giang Thành trở lại vị trí cũ, tựa lưng vào tường.
Tên mập rất tỉnh ý đi tới, thân thể to lớn cuộn lại thành một khối, hạ giọng nói: "Bác sĩ, anh cứ yên tâm ngủ đi, đêm nay tôi gác đêm là được."
"Anh ngủ một mình đi." Giang Thành tựa đầu vào cánh tay mình, mắt cũng không mở: "Chắc hai ba tiếng nữa là trời sẽ sáng rồi, đợi trời sáng rồi tôi mới ngủ."
"Vậy... vậy vất vả cho anh rồi, bác sĩ."
Tên mập cũng không dài dòng, bác sĩ bảo ngủ liền ngoan ngoãn đi ngủ, dù sao trong ác mộng, chỉ có những đứa trẻ nghe lời bác sĩ mới có thể sống sót với tứ chỉ nguyên vẹn.
Đối với những người không vâng lời bác sĩ, thậm chí muốn lừa bác sĩ, cỏ trên mộ của bọn họ đã cao ba tấc rồi, nhìn từ xa, xanh um tươi tốt, tình hình sinh trưởng rất đáng mừng.
Tên mập chọn một tư thế nằm cạnh bác sĩ, để đảm bảo bác sĩ có thể chú ý đến mình.
Đặc biệt là sau lưng và cổ của mình.
Áo khoác của anh ta đã bị xé thành từng dải quấn quanh người Tô An, lúc này anh ta chỉ có thể cố gắng thu mình lại, may mắn thay có lửa nên trong phòng rất ấm áp.
Công bằng mà nói, tên mập cũng không muốn dập tắt ngọn lửa.
Anh ta vừa mới nằm xuống, mặt hướng về nơi Trần Nhiên, nửa người đối phương ẩn trong bóng tối ngoài phạm vi của ngọn lửa, tên mập cũng không biết anh ta rút cuộc đã ngủ chưa, hay đang... nhìn mình.
Tại sao Trần Nhiên lại nhìn chằm chằm vào mình, nếu anh ta muốn nhìn, thì cũng phải nhìn bác sĩ chứ. lại, để thoát khỏi trạng thái mặt đối mặt với Trần Nhiên.
Nhưng giây tiếp theo, khóe mắt của anh ta lại vô tình bắt gặp một cái nhìn khác.
Gần như ngay khi chú ý đến ánh mắt này, cơ thể của tên mập bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.
Đây là một phản xạ tương tự như bản năng của cơ thể.
Giống như... những gì xảy ra khi một sinh vật phải đối mặt với một kẻ săn mồi cấp cao hơn, xuất phát từ sự ức chế trong máu.
Từ bóng tối ngoài tầm với của ngọn lửa, từ từ ló ra một khuôn mặt.
Một đôi mắt đẫm máu trên khuôn mặt vặn vẹo của người phụ nữ lớn tuổi nhìn chằm chằm vào mình, giây tiếp theo, một chiếc lưỡi đỏ tươi thò ra từ miệng chị ta, tham lam quấn quanh môi.
Đêm đó, tên mập rúc vào ngủ cạnh bác sĩ, anh ta nghĩ mình đã hiểu được nguyên nhân vì sao bác sĩ không chịu ngủ rồi.
Nếu như hắn ngủ, chỉ dựa vào bản lĩnh của tên mập, hoàn toàn không phải là đối thủ của bất kì ai trong số ba người là người phụ nữ lớn tuổi, Trần Nhiên hay Tô Tiểu Tiểu.
Nếu như bọn họ dùng một số thủ đoạn nào đó, e rằng cái đầu của mình và bác sĩ sẽ phải chuyển nhà vào giữa đêm rồi.
Đêm nay anh ta đã có rất nhiều giấc mộng kỳ lạ, thậm chí có thể nói là hết sức hoang đường. Anh ta mơ thấy một tảng đá trắng tinh khổng lồ, vô số người đang vây quanh hò hét điều gì đó.
Máu nóng bắn tung tóe lên tảng đá, đỏ tươi chói mắt.
Trên tảng đá khắc một bức tranh cổ quái, màu đỏ tươi theo các rãnh trên tảng đá trào ra, khiến bức tranh càng ngày càng rõ ràng, dần dần, đôi mắt anh ta mở to.
Đây là... một sinh vật mà anh ta chưa từng thấy trước đây.
Ngay khi toàn bộ bức tranh sắp xuất hiện, tên mập bị người ta đánh thức, anh ta còn đang đắm chìm trong mộng, không khỏi rùng mình một cái.
Người đánh thức tên mập tỉnh lại xong, rất tự nhiên nằm xuống.
"Hai tiếng nữa đánh thức tôi dậy." Giang Thành nhắm mắt lại, gối đầu lên một cánh tay của mình: "Canh giữ ở đây, đừng đi đâu." Cuối cùng hắn nói.
Trong khoảng thời gian này, tên mập tận tâm trách nhiệm ở bên cạnh Giang Thành. tớc tính thời aian đã sắn hết mới đánh thức hắn dâv. "Bác sĩ." Tên mập khẽ vỗ vào hắn: "Đã đến giờ dậy rồi."
"Bác sĩ?"
"Đã..."
Tên mập kêu ba tiếng, Giang Thành mới mở mắt. Sau khi tỉnh lại, Giang Thành chậm rãi ngồi dậy, một lúc sau mới đứng dậy, cử động thân thể.
Tên mập đột nhiên cảm thấy có chút thương xót bác sĩ.
Rõ ràng là hắn đã rất mệt rồi, trong mắt cũng mơ hồ hiện lên tia máu đỏ ngầu.
"Bọn họ đâu hết rồi?" Giang Thành nhìn chung quanh, sau đó quay đầu nhìn tên mập.
Trong phòng chỉ còn lại người phụ nữ lớn tuổi và Tô An tuy đã tỉnh nhưng rõ ràng vẫn còn rất yếu, đối phương đang dựa vào trong góc, thỉnh thoảng dùng đôi mắt to tròn nhìn Giang Thành.
Tô Tiểu Tiểu và Trần Nhiên... đều đã biến mất.
"Bác sĩ." Tên mập nhỏ giọng nói: "Bọn họ nói đi loanh quanh tìm kiếm manh mối, sau đó bảo chúng ta ở lại canh giữ ngọn lửa, còn có... còn có Tô An và người phụ nữ kia."