Chương 205: Mảnh vỡ
Chương 205: Mảnh vỡChương 205: Mảnh vỡ
Giang Thành xoay người đi ra ngoài.
"Bác sĩ." Tên mập chạy lon ton theo sau, quay đầu cau mày hỏi: "Chúng ta đi rồi, bọn họ... phải làm thế nào?"
"Phải làm thế nào thì làm thế ấy?" Giang Thành đang đi xuống bậc thang, trả lời: "Tôi cũng không phải là phụ huynh của bọn họ, dựa vào đâu mà phải giúp bọn họ trông con?"
Trông con...
Tên mập nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch của Tô An, thực ra nói cũng không sai.
"Bọn họ đi khi nào?"
Tên mập suy nghĩ một chút rồi đáp: "Khoảng một tiếng trước."
"Đi cùng nhau?"
"Ừm."
Giang Thành đi ngủ lúc trời vừa sáng, cũng có nghĩa là sau khi bản thân đã ngủ được một tiếng, mới bắt đầu rời đi.
Thời điểm này rất thú vị rồi đây.
Ít nhất theo lý giải của Giang Thành, sau khi đã chắc chắn mình ngủ say rồi, bọn họ mới cùng nhau rời đi, nếu không đã có thể đợi đến khi mình tỉnh lại rồi cùng nhau hành động.
Nhưng theo như tên mập nói, khi bọn họ rời đi hoàn toàn không hỏi gì, chỉ dặn dò tên mập ở lại trông ngọn hải đăng.
"Bác sĩ." Tên mập đứng dựa vào một bên tường cầu thang, xuất phát từ một sự cân nhắc nào đó, chuẩn bị rời đi còn mang theo một cây đuốc: "Tôi cảm thấy Tô Tiểu Tiểu kia hình như có gì đó không đúng." Anh ta tiếp tục nói.
"Nói tiếp đi." Giang Thành đi phía trước.
"Sao cô ta có thể yên tâm giao em trai mình cho người khác chăm sóc, hơn nữa... còn ở cùng với người phụ nữ lớn tuổi đó?" Nghĩ đến bộ dạng của người phụ nữ lớn tuổi đêm qua, tên mập cảm thấy kinh hãi từ đáy lòng.
Sau đó tên mập lại nuốt khan nói: "Cô ta không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Thế anh nghĩ thế nào?" Giọng nói của Giang Thành truyền đến.
Tên mập liếm môi, tiếp tục nói, nhưng giọng nói rõ ràng đã nhỏ hơn một chút: "Tôi nghĩ hoặc là cô ta đã nhận ra manh mối quan trọng nào đó, có thể nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ, nên mới nguyện ý mạo hiểm."
"Hoặc là... hoặc là Tô An hoàn toàn không phải em trai cô ta, mà chỉ là một thủ đoạn để cô ta đánh lừa đồng đội, bây giờ tình thế trở nên nguy kịch, nên dứt khoát từ bỏ quân cờ này đi."
Tên mập từ đầu đến cuối vẫn luôn hoài nghi về thân phận của Tô An, điểm này anh ta đã nói ngay từ đầu.
"Là trường hợp đầu tiên." Giang Thành nói: "Nhưng không phải là cô ta đã chú ý tới, là Trần Nhiên, cũng là Trần Nhiên khuyến khích cô ta bỏ lại em trai mình và đi cùng anh ta."
"Làm sao anh biết?" Tên mập nghỉ ngờ hỏi.
Giang Thành ngưng lại, bước chân cũng chậm lại một chút: "Anh mập." Giang Thành hỏi: "Anh hãy nghĩ thử xem, nếu Tô Tiểu Tiểu phát hiện ra tin tức quan trọng như vậy, mà có thể đợi đến bây giờ hay sao?"
"Em trai cô ta còn chống đỡ được bao lâu nữa?"
"Trần Nhiên xem ra là đã tìm ra một số manh mối rất then chốt, sau đó lôi kéo Tô Tiểu Tiểu đang nóng lòng cứu người. Tô Tiểu Tiểu cần thông tin của anh ta, anh ta thì cần Tô Tiểu Tiểu giúp thử sai, hai người rất tâm đầu ý hợp."
"Nhưng bác sĩ, anh cũng thấy Tô Tiểu Tiểu rồi đấy, cô ta đâu phải đồ ngốc." Tên mập rất kinh ngạc nói.
"Đúng là cô ta không ngốc." Giang Thành nheo mắt, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Nhưng cô ta không có lựa chọn nào khác, tôi đoán tin tức mà Trần Nhiên tiết lộ cho cô ta nhất định phải vô cùng cụ thể, thậm chí là chính xác, nếu không Tô Tiểu Tiểu sẽ không đồng ý chấp nhận rủi ro."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến đại sảnh tầng một của tòa nhà.
Dù khắp nơi đều có những cột đá bị sập và nhiều tác phẩm điêu khắc bằng đá bị hư hỏng nhưng vẫn không khó để nhận ra sự hùng vĩ của nơi này.
Sự đổ nát ở đây dường như được tạo ra chỉ trong chốc lát.
Sự biến mất bí ẩn của Lương Long đêm qua khiến tên mập cũng có cảm giác sợ hãi tương tự ở đây. Anh ta cẩn thận nhìn xung quanh, mặc dù bây giờ trời đang sáng rất rõ, nhưng do địa hình và chướng ngại vật nên xung quanh vẫn có những khu vực bị bao phủ bởi bóng tối.
Nhìn thoáng qua, giống như có sương đen đang quấn quanh. gì đó tại vị trí mà Lương Long biến mất đêm qua? Chính là chỗ tìm thấy chiếc đồng hồ đó."
Thật ra không cần tên mập nói, Giang Thành ngay lập tức đã đi đến đó, rất nhanh, bọn họ đã tìm thấy chiếc đồng hồ thể thao mà Trần Nhiên tùy ý vứt bên đống lửa.
Nhưng ngoài cái này ra, tên mập không hề phát ra điều gì bất thường.
Không có vết máu, cũng không có những cái khác kiểu như mảnh vụn áo quần để lại.
Chỉ có những tác phẩm điêu khắc bằng đá nứt vỡ, cát đá bụi bặm khắp mặt đất.
Giang Thành chậm rãi đứng lên, sau đó nhìn quanh nơi tìm thấy chiếc đồng hồ, tên mập nhìn thấy bác sĩ hơi cau mày.
"Bác sĩ." Cổ họng tên mập hơi chuyển động một chút: "Anh có phát hiện được gì không?"
Giang Thành không để ý tới anh ta, sau đó đi đến đống lửa đã tắt từ lâu, đứng trên một cột đá gấy nhìn xung quanh.
Tên mập không dám quấy rầy hắn nữa nên kiên nhẫn chờ đợi.
Cho đến khi bác sĩ nhảy xuống khỏi cột đá.
"Bác sĩ..."
Tên mập vừa mở miệng đã bị Giang Thành ngắt lời: "Anh mập." Giang Thành nói với giọng điệu hơi khó hiểu: "Anh có cảm thấy... nơi này hình như có hơi khác so với hôm qua không?"
Chớp chớp mắt, sắc mặt tên mập cổ quái, sau đó quay người nhìn chung quanh, hồi lâu mới hạ giọng nói: "Bác sĩ, tôi không hiểu ý anh cho lắm."
"Anh đã... phát hiện được gì à?" Tên mập thăm dò hỏi.
Giang Thành cúi đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên tầm nhìn dừng lại, đi mấy bước về phía đống lửa đã tắt, sau đó ngẩng đầu nhìn tên mập: "Đưa cây đuốc cho tôi."
Tên mập lập tức đưa đuốc ra.
Với sự giúp đỡ của ngọn đuốc, bây giờ đã có thể nhìn rõ hơn rồi, trong đống lửa vậy mà lại có một số mảnh vỡ tương tự như đồ sứ nứt ra, chỉ là chúng được làm bằng đá.
Giang Thành nhặt những mảnh vỡ lên, phát hiện ra kết cấu và màu sắc của những mảnh vỡ giống như những cột đá và hình chạm khắc trong tòa nhà. Nó giống như... bị rơi ra từ đâu đó vậy.
Hơn nữa, tổng thể mảnh vỡ có hình vòng cung cổ quái, hơi giống giáp vai được sử dụng bởi những người lính cổ đại, nhưng rõ ràng là có kích thước vượt trội hơn, còn tay nghề lại thô hơn nhiều.
Giang Thành nhìn đi nhìn lại mảnh vỡ, sau đó tựa hồ phát hiện ra cái gì, hoặc là... nhận thức được cái gì, hắn đặt mảnh vỡ ở trước mặt, rồi dùng mũi khẽ ngửi ngửi.
Giây tiếp theo, một mùi tanh thoang thoảng... lọt vào trong khoang mũi của hắn.
Vài giây sau, Giang Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn chung quanh, sau đó hô hấp trở nên gấp gáp.
Tên mập hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt như vậy của bác sĩ, bị dọa sợ đến tái mặt. Anh ta nhìn theo ánh mắt của bác sĩ cũng nhìn bốn phía, nhưng không phát hiện được gì ngoại trừ bóng tối cách đó không xa.
Một lúc sau, anh ta mới mở miệng nói: "Bác sĩ... bác sĩ..."
"Ngậm miệng lại." Giọng nói của Giang Thành cũng bắt đầu dao động, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: "Theo sát tôi, chúng ta... ra ngoài."
Tên mập gần như áp sát sau lưng bác sĩ, hai người cùng nhau bước ra ngoài.
Tốc độ của Giang Thành không thể nói là nhanh đến đâu, nhưng tên mập thực ra phải thỉnh thoảng chạy lên một hai bước mới theo kịp.
Bác sĩ chắc chắn đã cảm nhận được mối nguy hiểm nào đó nên mới làm như vậy, điểm này tên mập biết rất rõ, nhưng điều anh ta không biết là rút cuộc bác sĩ đã phát hiện ra điều gì.
Hơn nữa trông dáng vẻ của bác sĩ, nguy hiểm đang ẩn giấu ngay trong tòa nhà này, cách bọn họ... rất gần, rất gần.