Chương 209: Đỏ Thẫm
Chương 209: Đỏ ThẫmChương 209: Đỏ Thẫm
Bên trong ngọn hải đăng.
Ngọn lửa ở trung tâm bùng cháy mãnh liệt, Tô An đã tỉnh lại, một mình trốn ở trong góc, thân hình cao lớn co rúm lại, khắp người đều có dấu vết băng bó.
Đơn giản, anh ta không nhạy cảm lắm với đau đớn.
Ngay cả vết cào rất lớn dưới xương sườn cũng chỉ khiến anh ta cau mày mấy cái.
Anh ta cúi đầu rất thấp, thỉnh thoảng nhìn về phía cánh cửa đá đang hé mở.
Anh ta đang đợi Tô Tiểu Tiểu.
Trước khi chị gái rời đi, đã nói vào tai anh ta rằng, cô ta đi rồi sẽ quay lại ngay.
Trong thế giới của Tô An, trên thế giới này chỉ có hai loại người, chị gái, và những người khác ngoại trừ chị gái.
Anh ta chỉ có chị gái là người thân duy nhất.
Chị gái... cũng là người duy nhất có thể hiểu anh ta.
Giữa bọn họ thậm chí còn có cách thức liên lạc với nhau mà người ngoài không bao giờ có thể hiểu được, khác với sự ngớ ngẩn trong ấn tượng của người ngoài, chỉ có chị gái mới biết rõ, người em trai này của cô ta... phi thường như thế nào.
Anh ta sở hữu một năng lực mà người ngoài không thể tưởng tượng được.
Đồng cảm...
Nhưng đó không phải là sự đồng cảm theo nghĩa đơn giản giữa con người với nhau.
Anh ta có thể đồng cảm với bất kỳ những thứ có sinh mệnh nào, đi sâu vào cảm xúc của chúng, để từ đó hiểu chúng, hiểu tình cảnh và tâm trạng của chúng lúc đó.
Bất kể đối thủ là một con mãnh hổ, hay là cỏ dại không nổi bật trên đường phố.
Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ là vô tình phát hiện ra em trai mình có năng lực như vậy.
Khi còn rất nhỏ, Tô Tiểu Tiểu đã đưa anh ta đến công viên Hải Dương sau buổi biểu diễn, Tô Tiểu Tiểu chợt nhận ra người em trai ngốc nghếch của mình đã bật khóc nức nở.
Khi đó, anh ta còn có thể diễn đạt một số câu không mạch lạc, vừa khóc vừa tự nhủ: "Chị... những con cá lớn đó thật đáng thương, bọn chúng còn chịu đói."
Tương tự, Tô An đỡ bông hoa bị chính mình giẫãm xuống lên, nghiêm túc nói với chính mình: "Nó bị mày dọa sợ rồi, còn làm bị thương nữa."
Lần thú vị nhất là ở trong sở thú.
Tô Tiểu Tiểu không chú ý có một chút, mà em trai mình Tô An đã rơi vào vườn hổ nơi nuôi dưỡng hổ, ngay lập tức, anh ta bị nhiều con hổ đi tới bao vây.
Nhưng không có cuộc tấn công nào được tung ra cho đến khi một con hổ khổng lồ từ xa lao tới, toàn thân tràn đầy sức mạnh, các cơ ở chỉ trước cực kì dũng mãnh.
Con hổ này hiển nhiên là con đầu đàn.
Nhưng một con thú như vậy lại đột nhiên cứng đờ khi đến gần Tô An, sau đó, mọi người có mặt đều đã nhìn thấy một cảnh tượng khó tin trong đời.
Tô An mới 7,8 tuổi loạng choạng đi về phía con hổ, sau đó giống như đối xử với mèo nhà vậy, đầu tiên là gãi tai nó, sau đó lại vuốt ve sờ đầu nó.
Giây tiếp theo, con hổ đẩy đầu về phía trước, thậm chí còn dụi cái đầu to bằng nửa cơ thể Tô An vào trong lòng anh ta, sau đó vừa vuốt ve, vừa phát ra âm thanh nức nở giống như tiếng người khóc thút thít.
Sau chuyện này, Tô An thắt dây an toàn, ngồi ở ghế phụ, cùng chị gái trở về biệt thự, mới chậm rãi nói: "Chị, con mèo lớn đó nói nơi đây không phải là nhà của nó..." Anh ta cúi đầu, nói rất nhỏ: "Nó nói nó muốn về nhà."
Tô Tiểu Tiểu đạp gấp chân phanh.
Đến lúc này, Tô Tiểu Tiểu cuối cùng mới chắc chắn, em trai mình không phải là rác rưởi trong mắt người khác, mà là... một tồn tại mà bọn họ hoàn toàn không thể hiểu được.
Trong thời gian sau đó, Tô Tiểu Tiểu cũng cố gắng tìm hiểu thế giới trong mắt em trai theo cách riêng của mình, dần dần hiểu được, trong mắt anh ta, mọi thứ không phải như những gì mà mình nhìn thấy.
Những gì mắt anh ta nhìn thấy... Càng giống "bản chất" hơn.
Lời này là do Tô Tiểu Tiểu tự mình tìm hiểu ra, Tô An sẽ đánh số cho một số sự vật hứng thú, chẳng hạn như cốc nước mà anh ta uống, hay chậu Chúng là một con số rất phức tạp, rất cổ quái.
Tô Tiểu Tiểu đặc biệt thuê những nhà mật mã thông thạo các con số để cố gắng giải mã thế giới trong mắt em trai mình, nhưng tất cả đều thất bại.
Trước khi rời đi, người viết mật mã đã khéo léo nói bóng gió với Tô Tiểu Tiểu rằng những con số do em trai cô biên soạn hoàn toàn là hành vi logic hỗn loạn và vô thức, không có ý nghĩa thực tế nên không có cách nào giải mã được.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu không coi trọng điều đó, sau khi đưa cho người giải mã một khoản tiền, đã yêu cầu quản gia đưa anh ta đi.
Bởi vì lúc này Tô Tiểu Tiểu đã phát hiện ra, hiểu biết về loài người của em trai mình, cũng rất kỳ quái.
Trong tiềm thức của anh ta, mọi người sẽ được chia thành những màu sắc giống nhau.
Mức độ từ nhạt đến đậm.
Ví dụ như Tô Tiểu Tiểu đã thử nghiệm nó với những người khác nhau. Theo đánh giá của em trai Tô An, một đứa trẻ sơ sinh có màu trắng tinh khiết, khi tuổi tác và kinh nghiệm tăng lên, màu sắc cũng đậm hơn.
Người giúp việc trong nhà cô ta là màu trắng, quản gia cũng là màu trắng ngả xám...
Tô Tiểu Tiểu cũng từng bắt một tên sát nhân đã giết rất nhiều mạng sống để em trai mình phán xét, trong phán đoán của anh ta, kẻ sát nhân lộ ra một màu đỏ nhạt.
Tô Tiểu Tiểu mạnh dạn đoán rằng người càng đơn giản và nông cạn thì màu sắc càng nhạt, còn người càng phức tạp và nguy hiểm thì trong mắt em trai mình có màu sắc càng đậm.
Từ trắng đến đỏ, người có màu sắc càng đậm, càng đáng để cô ta cảnh giác.
Hơn nữa loại năng lực này ở trong ác mộng... thực sự rất hữu dụng, cũng không quá lời khi nói nó là radar hình người có thể phát hiện các loại ngụy trang.
Dù bạn có giả vờ giỏi thế nào, tự nhiên đến đâu, hồn nhiên hay ngây thơ đến mấy thì trong mắt em trai Tô An đều vô dụng.
Có điều chỉ hơi tiếc là, bởi vì do cách diễn đạt có vấn đề, nên cô ta vẫn không hiểu được hết ý của em trai mình. Năng lực của em trai cô ta thường xuyên gây ra một số vấn đề mà cô ta không thể hiểu được trong khi làm nhiêm vu. Ví dụ như... người phụ nữ lớn tuổi lần này.
Lúc lần đầu tiên gặp nhau, Tô Tiểu Tiểu đã ra ám hiệu cho em trai mình tìm hiểu về họ, khi đó người phụ nữ lớn tuổi trong mắt Tô An là màu trắng, có pha một chút xám, tương tự như người quản gia có hơi tâm cơ.
Nhưng một lúc sau, người em trai lại đưa ra một câu trả lời hoàn toàn khác, người phụ nữ lớn tuổi từ màu trắng xám chuyển sang màu trắng tỉnh khiết, không, theo lời diễn đạt của em trai, nó còn hơn cả màu trắng tỉnh, đó chính là... không màu?
Đánh giá của em trai đối với đứa trẻ sơ sinh mới là màu trắng tinh, chẳng lẽ người phụ nữ lớn tuổi này còn không bằng cả một đứa trẻ sơ sinh?
Cô ta không thể hiểu được.
Nữ mô tô là màu trắng ngả xám, nữ leo núi Lương Long màu trắng ngả đỏ, nhưng đến Trần Nhiên lại là... một màu đỏ thẫm cực kỳ hiếm thấy!
Kết quả này trực tiếp khiến Tô Tiểu Tiểu chấn động.
Cô ta chưa bao giờ gặp tình huống nào tương tự, nhưng thông qua kênh riêng của mình, cô ta cũng tìm hiểu được một số thông tin về ác mộng và những người chơi liên quan đến ác mộng.
Có một tổ chức có tên là Đỏ Thẫm.
Những người trong số bọn họ... tự gọi mình là môn đồ.
Vì giữa những người sống sót có sự sai lệch khác nhau, nên rất ít người biết đến sự tồn tại của tổ chức này, nhưng những người từng chạm trán với chúng, hơn nữa đã sống sót thành công đều có những đánh giá nhất trí một cách đáng kinh ngạc về chúng.
Những kẻ điên...