Chương 210: Màu sắc
Chương 210: Màu sắcChương 210: Màu sắc
Thông qua các kết nối, cô ta tìm thấy một người chơi đã chạm trán với bọn chúng trước đó.
Là một phụ nữ đầy đặn khoảng 40 tuổi, trong hiện thực phụ trách một công ty công nghệ cao quy mô lớn, nhiều năm làm việc chăm chỉ trong giới kinh doanh đã mài giữa ý chí của chị vượt xa người thường.
Theo tìm hiểu của Tô Tiểu Tiểu, bối cảnh xã hội của chị ta cũng vô cùng phức tạp, thuộc ngành công nghiệp màu xám, bắt đầu sự nghiệp của mình bằng một công việc phụ.
Nhưng chính là một người như vậy, một người chơi cũ đã nhiều lần thoát khỏi ác mộng, vậy mà lại phát điên một cách quỷ dị, không lâu sau khi gặp phải những người đó.
Chỉ có thể sống qua ngày dưới sự chăm sóc của người nhà, cuộn mình trên giường, quấn chăn dày, đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ.
Bất cứ người lạ nào đến gần, hay thậm chí là một giọng nói xa lạ cũng sẽ khiến chị ta lo lắng, đôi môi run run dường như đang nói điều gì đó mà không ai có thể hiểu được...
Không lâu sau khi Tô Tiểu Tiểu đến thăm, thì nghe tin chị ta đã chết.
Nguyên nhân cái chết vẫn còn là một bí ẩn.
Sau một thời gian dài, cô ta mới nhận được tin từ người bạn trong hệ thống cảnh sát rằng, cái chết của người phụ nữ đã bị đóng hồ sơ vĩnh viễn trong đồn cảnh sát, ngay cả quyền hạn của anh ta cũng không thể tiếp cận.
Chỉ biết là... rất quỷ dị, vị bác sĩ pháp y già, người chịu trách nhiệm khám nghiệm tử thi, ngay sau đó đã xin chuyển khỏi vị trí ban đầu, rồi sau một thời gian như đã bốc hơi khỏi thế giới.
Tô Tiểu Tiểu ngửi thấy một mùi rất đặc biệt từ trong này.
Cô ta không sử dụng mối quan hệ của mình để điều tra thêm sự việc, cũng không tìm kiếm tung tích của vị bác sĩ pháp y già, người có thể biết điều gì đó.
Cô ta lo lắng rằng mình cũng sẽ bị liên lụy.
Nước ở đây... không phải thứ cô ta có thể kiểm tra được.
Hơn nữa... nhiệm vụ lần này không phải chỉ có một mình Trần Nhiên khó giải quyết, còn có cả anh chàng tên Hách Soái kia nữa.
Chấn kinh mà hắn mang đến không kém gì Trần Nhiên đến từ Đỏ Thẫm, thậm chí còn hơn thế, bởi vì trong mắt em trai Tô An, màu sắc mà hắn đại diện... càng cổ quái hơn.
Khi cô ta hỏi em trai mình về phán đoán đối với hắn, Tô An im lặng hiếm thấy, một lúc sau mới chậm rãi đưa tay ra, chỉ ra ngoài cửa sổ.
Lúc đó bọn họ đang ở trong ngọn hải đăng, ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh lặng.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt rồi nhìn em trai, cô không hiểu em trai có ý gì.
Nhưng một lúc sau, cô ta đã hiểu ra, ý em trai muốn nói, người đàn ông đó... là màu đen.
Giống như màn đêm ở đây vậy.
Cô ta chưa bao giờ nghe nói đến màu sắc này trong cảm nhận của em trai mình, cũng càng chưa bao giờ nghĩ đến còn có màu đen đó tồn tại.
Màu đen... là để ám chỉ cái gì?
Đó là phép ẩn dụ cho thấy trái tim hắn là màu đen, hay là nói rằng chỉ số nguy hiểm của hắn còn hơn cả Trần Nhiên màu đỏ thẫm? Hoặc... có lẽ ngay cả em trai cũng không thể nhìn thấu hắn.
Vì thế, người ta dùng một màu rất đặc biệt chỉ nó để nhằm phân biệt.
Tô Tiểu Tiểu không biết gì cả.
Nhưng điều cô ta chắc chắn là anh chàng tên Hách Soái không hề đơn giản, bởi vì cô ta không phải là người duy nhất để ý đến hắn, ngay cả Trần Nhiên đến từ Đỏ Thẫm cũng vô cùng hứng thú với hắn.
Nói cách khác... đó là sự cảnh giác lẫn nhau giữa những người giống nhau.
Đến mức cô ta phải hợp tác với anh ta diễn kịch, lửa hắn cùng với tên mập bên cạnh vào rừng, dự định mượn tảng đá quỷ dị xử lí bọn họ.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa về sự quỷ dị của nhiệm vụ này, ngay cả đồng đội trong nhiệm vụ cũng không phải là người bình thường, Tô Tiểu Tiểu có thể nhìn ra, nữ mô tô đã gặp bất trắc và nữ leo núi Lương Long cũng vô cùng cảnh giác.
"Cạch!"
Trong căn phòng đá im lặng, đột nhiên phát ra một âm thanh kỳ quái.
Tô An co rúm trong góc không khỏi rùng mình một cái.
"Cạch!"
"Cạch!"...
Tần số của âm thanh càng lúc càng nhanh, giống như nhịp trống liên hồi mỏng nhe: nhưng đầy kết cấu nhị thể có thứ đì đó nhăn nhe đêt nhiên duỗi ra trên cơ thể, hoặc giống như một loại sinh vật nào đó được bao phủ bởi một lớp vỏ cứng đang... cởi bỏ lớp vỏ.
Mặc dù ẩn dụ này rất kỳ quái, nhưng đây chính xác là điều mà Tô An vốn đã khác với người bình thường, đang nghĩ vào lúc này.
Anh ta run rẩy ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp một đôi mắt đỏ ngầu.
Trong góc tối, người phụ nữ lớn tuổi vươn dài cổ, thò ra một khuôn mặt vặn vẹo, một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm anh ta, miệng há ra, chiếc lưỡi mảnh khảnh đảo quanh khóe môi.
Đôi môi màu xanh tím đầy những vết khô nứt, khi đầu lưỡi lướt qua, máu lại chảy ra.
Đồng tử của Tô An đột nhiên co lại.
Đến rồi!
Lại đến rồi!
Loạt tiếng ca của cá voi quỷ dị lại vang vọng bên tai anh ta.
Trống rỗng, lạnh lẽo, cô đơn... Cảm giác như bị nhấn chìm dưới Bắc Băng Dương, chỉ có thể nhìn lên thế giới bên ngoài qua lớp băng dày.
Nhưng rồi... lớp băng nứt ra, ánh nắng chói chang dường như tràn vào đồng tử của anh ta.
Giây tiếp theo, anh ta như từ trong mộng tỉnh lại, người vẫn ở trong phòng đá.
Ánh nắng chói chang trước đó chẳng qua chỉ là ngọn lửa rực cháy ở giữa căn phòng đá.
Trong bối cảnh ngọn lửa đung đưa, Tô An chậm rãi chuyển ánh mắt từ người phụ nữ lớn tuổi sang bức tường bên cạnh.
Ở đó... phản chiếu cái bóng của chị ta.
Cái bóng cứ đung đưa trước ánh lửa, ngày càng cao hơn, ngày càng lớn hơn.
Tiếng "cạch" lúc trước là do nó gây ra, rõ ràng ban đầu có kích thước tương đương với người phụ nữ lớn tuổi, nhưng sau đó lại biến thành 2 mét, 3 mét, 4 mét... Cái bóng thậm chí còn vượt quá chiều cao của căn phòng đá.
Nó dựa vào tường, lắc lư vặn vẹo, toát ra mùi vị chẳng lành nồng đậm.
Càng quỷ dị hơn nữa là, người phụ nữ lớn tuổi vẫn ở nguyên tại chỗ, không hề dịch chuyển, nhưng cái bóng... lại bắt đầu đến gần Tô An.
Một bước... hai bước... Hai màu sắc hoàn toàn khác nhau đan xen trong mắt Tô An.
Một là của người phụ nữ lớn tuổi, màu trắng ngả xám, trong khi cái bóng trên tường là màu thuần khiết, hay nói cách khác là một tồn tại trong suốt.
Nói là dùng mắt nhìn thấy cũng không thích hợp, đối với Tô An mà nói, anh ta cảm giác nhiều hơn, cái tên để lại bóng trên tường... là một tồn tại mà mắt thường không nhìn thấy được.
Nó là cái gì?
Anh ta không biết, nhưng anh ta cũng không sợ, bởi vì đối với anh ta mà nói, tên này cũng chẳng có gì khác biệt với con hổ khi rơi vào vườn hổ trước kia.
Anh ta đứng dậy, ưỡn ngực, đưa tay về phía khoảng trống trước mặt, như thể vẫn đang đợi con mèo lớn dễ thương dụi đầu vào lòng mình.
Giống hệt như mình năm đó.
Trong căn phòng đá ấm áp, lại chỉ còn lại một mình người phụ nữ lớn tuổi, chị ta trốn trong một góc mà ánh sáng không thể chạm tới, trong mắt lóe lên một tia sáng vô nghĩa.
Kèm theo đó, còn có một loạt tiếng nhai thô ráp, khiến người ta kinh sợ...
"Cô sao thế?"
Trần Nhiên nheo mắt, anh ta giữ khoảng cách khoảng 2 mét với Tô Tiểu Tiểu đang dẫn đường, để nếu xảy ra tình huống khẩn cấp, thì sẽ có đủ cơ hội cảnh báo.
Nhưng vừa rồi, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên dừng lại mà không hề báo trước.
Cô ta ôm lấy trái tim mình, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, cơ thể bất giác run rẩy: "Đây là... đây là làm sao vậy?" Cô ta thở hổn hển, sau đó như cảm nhận được điều gì đó, lập tức quay người nhìn lại hướng đến: "Em trai tôi... cậu ấy có thể đã xảy ra chuyện rồi!"
"Không thể nào." Trần Nhiên nghe vậy lắc đầu: "Cô Tô, cô cũng đã nhìn ra manh mối mà tôi cung cấp, em trai cô trong thời gian ngắn..."
"Không đâu." Đồng tử của Tô Tiểu Tiểu run lên, cô ta nuốt khan nói: "Em trai tôi nhất định đã xảy ra chuyện rồi! Tôi có thể cảm nhận được."