Chương 211: Người dò đường
Chương 211: Người dò đườngChương 211: Người dò đường
"Hửm?" Trần Nhiên nhướn nhướn mày.
Không có hứng thú dây dưa với Trần Nhiên, Tô Tiểu Tiểu thẳng thắn nói: "Chúng tôi là chị em ruột, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu ấy gặp nguy hiểm... tôi có thể cảm nhận được."
Trần Nhiên nghĩ ngợi một chút, sau đó nhìn vào sâu trong rừng, một lúc sau, anh ta quay lại cười nhẹ: "Cho nên cô Tô muốn... nuốt lời?"
Hai chữ này vừa nói ra, cơ thể đang run rẩy của Tô Tiểu Tiểu lập tức ngừng bặt, cô ta có thể cảm nhận được rõ sự... ớn lạnh đằng sau hai chữ "nuốt lời".
Nó giống như một thanh kiếm chĩa vào giữa lông mày của mình.
"Không." Tô Tiểu Tiểu ngay lập tức trả lời, cô ta bình tĩnh lại, lời nói tiếp theo cũng không còn quá khẩn cấp nữa.
Cô ta thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trần Nhiên, sau đó nói: "Bây giờ bất luận em trai tôi như thế nào đi nữa, tôi quay lại cũng đã muộn rồi, nếu như có thể tìm ra manh mối trên tảng đá, em trai tôi có lẽ vẫn còn một cơ hội sống."
Trần Nhiên tán thành gật đầu, cười nói: "Cô Tô quả nhiên thông minh!"
"Được rồi." Tô Tiểu Tiểu quay người, tiếp tục tiến sâu vào trong rừng: "Chúng ta nhanh lên đi, dọc đường chúng ta đều không tìm thấy dấu vết nào của hai người đó, có lẽ bọn họ đã tìm thấy tảng đá rồi."
Trần Nhiên rút tay ra khỏi túi, mỉm cười đi theo: "Đều nghe cô Tô sắp xếp."
Lại tiếp tục đi bộ ước chừng nửa giờ nữa, dựa vào trí nhớ của Tô Tiểu Tiểu, cuối cùng bọn họ cũng tìm được tảng đá màu trắng quỷ dị kia, Trần Nhiên ngồi xổm xuống, trốn sau một bụi cây rậm rạp.
Tô Tiểu Tiểu cách anh ta khoảng hai hoặc ba mét, trốn sau một cái cây, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhìn chằm chằm vào tảng đá.
Hai người lặng lẽ chờ đợi con mồi cắn câu.
Đôi mắt lạnh lùng của Trần Nhiên chậm rãi quét qua tảng đá, quả thực, nó giống với những gì Tô Tiểu Tiểu đã mô tả trước đó cho anh ta, tảng đá lặng lẽ nằm ở trung tâm.
Bên trên chất đầy xương khô.
Mà xung quanh tảng đá... là vô số ngôi mộ không đếm xuể.
YXuina auanh mêt eế noôi mô còn rải rác binh khí. tất cà đều là vũ khí lạnh như lao và giáo, những người được chôn trong những ngôi mộ này hình như là... thân phận chiến binh.
Thật cổ quái...
Nhưng điều cổ quái hơn nữa là vị trí của nó, nơi này nằm sâu trong rừng, cách bìa rừng bao xa, bọn họ không thể chắc chắn, nhưng tóm lại cách một quãng đường.
Tại sao... phải tốn bao công sức đưa người đến đây chôn cất?
Hơn nữa, đất ở đây là một màu đỏ sậm quỷ dị, như đã bị ngâm trong một lượng máu lớn, cầm một nắm đặt lên chóp mũi, mùi vị phản hồi lại thật kinh tởm.
Trần Nhiên hơi nheo mắt lại.
Rõ ràng là những kẻ ở thị trấn Đá Đen đã gạt bọn họ, nơi này tuyệt đối không thể nào lại bị lũ quét cuốn trôi được.
Vùng đất bằng phẳng gần tảng đá là một vùng đất trống hoàn toàn không có bất kỳ thảm thực vật nào, không hề cường điệu khi nói rằng ngay cả một ngọn cỏ cũng không mọc được.
Muốn mượn lũ quét của địa thế là không thể nào, càng không có khả năng có sức xối tới đây.
Mọi thứ ở đây... ngược lại giống như do con người tạo ra.
Trần Nhiên chậm rãi nhếch miệng cười, càng ngày càng thú vị rồi đây.
Giọng nói của Tô Tiểu Tiểu truyền tới, đầy khẩn trương và bất an: "Hai người đó... sao vẫn còn chưa xuất hiện?" Cô ta quá lo lắng cho em trai mình, đến mức hơi không có chừng mực.
Đôi mắt của Trần Nhiên quét dọc theo rìa của khu rừng và đất màu đỏ sậm, một lúc sau, anh ta lại nhìn lên bầu trời.
Sắc trời vẫn vậy, nhưng... thời gian đã trôi đi quá lâu rồi.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Trần Nhiên quay đầu, tập trung ánh mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu vẫn đang nhìn đông ngó tây, không để ý đến.
Sau một lúc-
"Cô Tô." Trần Nhiên đột nhiên lên tiếng: "Tôi nghĩ..." Anh ta mỉm cười nói: "Chỉ sợ hai người đó đã đến đây rồi."
"Đã đến đây rồi? Ở đâu?" Tô Tiểu Tiểu mở to mắt.
Trần Nhiên đưa tay ra, chỉ về phía tảng đá màu trắng ở trung tâm vùng đất trống: "Nếu tôi đoán không lầm thì bọn họ ở trên đó." Trần Nhiên không tỏ ý kiến gì, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường, nhưng khi ánh mắt Tô Tiểu Tiểu chạm đến mắt anh ta, ánh sáng trong mắt anh ta lại đột nhiên biến mất.
"Tôi nghĩ là như vậy." Trần Nhiên thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía tảng đá im lặng chết chóc và những ngôi mộ, hạ giọng nói: "Theo những manh mối mà tôi đã nắm được trước đó, tảng đá này không thể yên tĩnh như vậy."
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, cũng gật đầu: "Anh nói không sai, lần trước tôi tới đây cũng không có yên tĩnh như vậy, tảng đá hiện tại... giống như đã ăn no, đang nghỉ ngơi."
"Đúng vậy." Trần Nhiên nhún vai, bước ra khỏi khu rừng trước: "Vậy nên... cô Tô, xin hãy tranh thủ thời gian." Giọng anh ta vang lên, có chút không chân thật: "Đừng quên, trời sắp tối rồi."
Những lời này đã đánh trúng điểm yếu của Tô Tiểu Tiểu, một khi trời tối, chưa kể đến việc em trai sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả bản thân cô ta cũng chưa chắc có thể sống sót bước ra khỏi rừng.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, sau đó bước ra khỏi rừng, đi theo Trần Nhiên, đi về phía tảng đá.
Đi qua hết ngôi mộ này đến ngôi mộ khác, cô ta cố gắng không nhìn hay nghĩ về nó, nhưng lại không thể làm được, nhiều hình vẽ và đường nét quỷ dị lộn xộn bắt đầu hiện lên trong đầu.
Giống như một chiếc dùi đang xuyên qua đầu cô ta, tiêm mạnh thứ gì đó vào bên trong.
Hai người càng ngày càng gần tảng đá, Trần Nhiên dần dần chậm lại, tiếp tục di chuyển với tốc độ như Tô Tiểu Tiểu, đôi mắt dịu dàng của anh ta dần dần tràn ngập những màu sắc khác.
"Bác sĩ." Tên mập thò mông ra, lấy một cành cây gãy có lá xanh làm lá chắn, đôi mắt nhỏ nhìn qua khe hở, nhỏ giọng nói: "Bọn họ hành động rồi."
Giang Thành núp sau một tảng đá lớn phủ đầy rêu, tiếp tục bình tĩnh quan sát Tô Tiểu Tiểu và Trần Nhiên từng bước một đến gần tảng đá.
Tên mập nuốt khan, quay đầu lại: "Bác sĩ." Anh ta hạ giọng, nhưng trong giọng nói lại có chút kinh ngạc: "Anh thật là lợi hại! Làm sao anh biết bọn họ không thể đợi được chúng ta, sẽ tự mình đi tìm tảng đá?"
Theo quan điểm của tên mập, điều này không hề khôn ngoan, chẳng khác nào hai cơ thể máu thịt bắt đầu tuyên chiến.
Nhưng bác sĩ dường như không hề ngạc nhiên, thậm chí không thèm nhìn tên mập mà chỉ trả lời qua loa: "Trời sắp tối rồi, bọn họ không thể chờ Tên mập suy nghĩ một chút rồi đáp lại: "Dù sao nếu là tôi, nhất định sẽ cứ chờ, cùng lắm là đến khi trời tối thì game over. Hai người này cứ như vậy mà ngốc nghếch đi tới đó, một khi xảy ra chuyện, không phải là tự tìm cái chết hay sao?"
Giang Thành thản nhiên nói: "Cái này thì chưa chắc."
Tên mập sửng sốt, sau đó nhìn bác sĩ, chớp mắt nói: "Chẳng lẽ bọn họ có con át chủ bài nào chưa tiết lộ à? Loại có thể hộ mệnh ấy?"
Lời còn chưa dứt, tên mập tựa hồ nghĩ tới điều gì, hưng phấn nói: "Trong tay bọn họ có loại giấy trắng hộ mệnh kia ư?"
Giang Thành thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn về phía tên mập, một lúc sau mới nói: "Có giấy trắng hay không thì tôi không biết, nhưng người tự tìm cái chết không phải hai người, mà chỉ có ả đàn bà ngu ngốc kia thôi."
"Anh cho rằng dùng để dò đường chỉ có một mình chúng ta thôi sao?" Giang Thành tiếp tục nói.