Chương 212: Bản xô-nat bão tố
Chương 212: Bản xô-nat bão tốChương 212: Bản xô-nat bão tố
"Bác sĩ, ý của anh là Tô Tiểu Tiểu kia cũng là..." Tên mập tức hiểu ý của Giang Thành.
Giang Thành vẫn đang nhìn chung quanh, tùy ý trả lời: "Đừng có động một tí là ý của tôi ý của tôi, đây là ý của Trần Nhiên, là anh ta muốn dùng chúng ta để dò đường, Tô Tiểu Tiểu chỉ là dự phòng, dùng để đề phòng ngộ nhỡ thôi."
"Người này thật âm hiểm!" Tên mập thì thầm chửi rủa: "Cái này rõ ràng là đang không coi người là người ư? Nếu có một ngày anh ta rơi vào trong tay tôi, tôi nhất định phải..."
"Ngậm miệng lại đi." Giang Thành nói: "Đừng nằm mơ nữa, trước hết, anh ta không thể nào rơi vào tay anh được, đầu óc của anh còn không bằng bát đậu phụ trước mặt anh ta nữa."
"Còn nữa, anh ta gài Tô Tiểu Tiểu thì liên quan gì đến anh? Anh thích cô ta à, hay là tham lam thân thể của cô ta?"
Giang Thành khẽ liếc tên mập một cái, khiến cho anh ta rùng mình: "Mục đích Tô Tiểu Tiểu hợp tác với anh ta là để sống sót, sau đó tiện tay xử lý chúng ta luôn, hiểu không?"
Tên mập căng thẳng: "Hiểu rồi, hiểu rồi, bác sĩ."
Bị bác sĩ cho một trận, trên mặt anh ta có hơi xấu hổ, một lúc sau mới đỏ mặt nói: "Tôi... tôi chỉ nói vậy thôi, bác sĩ, anh hiểu tôi mà."
Giang Thành phớt lờ anh ta, tiếp tục quan sát mọi hành động của Trần Nhiên và Tô Tiểu Tiểu.
Tên mập chán nản, cũng không dám nói nữa, tiếp tục giơ cành cây lên giả vờ mình là một cái cây nhỏ thờ ơ với thế giới.
"Hình như... hình như có gì đó không đúng." Tô Tiểu Tiểu đã cách tảng đá chưa đầy 10 mét, cau mày quay lại nhìn Trần Nhiên: "Trên đó không có thi thể của bọn họ, hơn nữa... hơn nữa hài cốt bên trên đó đều là xương cũ, đã chuyển sang màu vàng rồi."
Trần Nhiên nhìn tảng đá, một lúc sau mới nói: "Tới gần một chút, chúng ta nhìn kỹ hơn xem sao."
"Không được." Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Trước đó tôi và em trai đến quá gần, sau đó đã kích hoạt cơ chế nào đó trên tảng đá này, nên hài cốt trên đó mới sống dậy."
Cô ta xắn tay áo lên, chỉ vào những vết xước trên cơ thể mình và nói: "Những vết thưởng trên cơ thể tôi và trên người em trai tôi đầu là do naười và quái vật sống lại đó để lại."
Trần Nhiên nheo mắt, mỉm cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tiểu Tiểu, gật đầu nói: "Là như vậy sao..."
Tô Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào anh ta, con ngươi vô thức co lại, như thể đột nhiên nhận ra chuyện gì sắp xảy ra.
"Cô Tô." Trần Nhiên nghiêng đầu, trêu chọc nhìn cô ta, rồi đột nhiên nói: "Tôi sợ phải làm phiền cô diễn lại cho tôi xem rồi."
Tô Tiểu Tiểu mở to mắt, một lúc lâu sau mới lớn tiếng hỏi: "Anh bị điên rồi sao?!"
Trần Nhiên dang rộng hai tay, bất đắc dĩ thở dài: "Cô Tô, nếu như yêu cầu nho nhỏ này cũng không đáp ứng được..." Khóe miệng đột nhiên nhếch lên nụ cười, Trần Nhiên ngẩng đầu lên nói: "Vậy tôi nghĩ... chúng ta cũng không cần làm bạn đồng hành nữa."
Trong mắt Tô Tiểu Tiểu lóe lên một tia lạnh lùng, sau đó cô ta lập tức ra tay, một con dao găm gỗ giấu dưới cổ tay đột nhiên đâm ra, đạo lý ra tay trước thì chiếm được lợi thế, cô ta biết rất rõ, đặc biệt là... đối mặt với đối thủ như vậy.
Nếu như cho anh ta có cơ hội phản ứng lại, chỉ sợ người đau khổ chính là mình.
Trần Nhiên xảo quyệt đến mức nào, cô ta còn chưa biết rõ, nhưng cô ta vẫn tự tin vào kỹ năng của mình, cô đã đặc biệt tìm người huấn luyện cho mình, không phải cơ sở đào tạo mà là lính đánh thuê thực sự.
Cô ta thiếu sức mạnh nên tập trung vào kỹ năng và đặc biệt giỏi trong các đòn tấn công tầm gần bằng dao găm.
Cú đâm của cô ta thật bất ngờ, vị trí lựa chọn không phải là mắt và cổ họng, những nơi khó đánh hơn, cô ta chọn phần bụng cho cú đâm này.
Chỉ cần anh ta bị thương nặng thì việc chiến đấu hay trốn thoát sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Mặc dù sau khi giết người trong ác mộng, sẽ bị người bị giết biến thành quỷ bám lấy, nhưng hiện tại rõ ràng là không thể quan tâm nhiều như vậy nữa.
Trần Nhiên không chết, người phải chết chính là cô ta.
Muốn bảo hổ lột da, thực chất là tự tìm đường chết.
Nhưng...
Chiến thắng hay thất bại đến nhanh hơn cô ta nghĩ.
CÂ †a aiưZna mắt nhìn vết đâm của mình eắn đâm vào huna anh †a mà Trần Nhiên hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, cho đến một giây trước khi nó sắp đâm vào bụng anh ta, vẫn còn đang nhìn mình cười.
Nhưng... cô ta vậy mà đã đâm hụt.
Sau đó một cơn đau nhói từ bụng lan ra, cô ta bị một lực cực lớn đánh bay lên không trung, một lòng bàn tay của Trần Nhiên đập vào bụng dưới của cô ta.
Sau đó cô ta lại bị ném đi khi vẫn còn ở giữa không trung, đập mạnh xuống đất.
"Phù-"
Vừa đáp xuống đã nôn ra một ngụm máu tươi.
Trần Nhiên từ trên cao nhìn xuống cô ta, như thể đang nhìn một con chó chết.
Cơn đau dữ dội từ bụng khiến cô ta co lại thành một quả bóng, không nghỉ ngờ gì nữa, ít nhất vài chiếc xương sườn của cô ta đã bị gãy. Những chiếc xương sườn cong vào trong có thể đã đâm thủng phổi của cô ta, mỗi lần thở đầu có máu phun ra.
Trần Nhiên thở dài, nhún vai vô tội và nói: "Cô Tô, cô đang làm gì vậy?"
Anh ta quỳ xuống vỗ nhẹ khuôn mặt vốn trắng bệch nhưng bây giờ đầy vết máu, cơ thể Tô Tiểu Tiểu không khỏi run lên.
Trần Nhiên nắm lấy cánh tay cô ta, vươn tới lấy con dao găm trong tay: "Hử?" Trần Nhiên dừng lại, muốn rút con dao găm ra nhưng lại không thành công.
"Cũng ngoan cường thật đấy..." Trần Nhiên đứng lên, sau đó dùng sức giẫm lên cổ tay đang đang cầm dao của Tô Tiểu Tiểu.
"Rắc!"
Âm thanh giòn tan khiến Trần Nhiên say sưa, anh ta không nhớ mình đã làm việc này bao nhiêu lần nữa, nhưng lần nào cũng hưng phấn như lần đầu, máu tươi chảy ra.
Giống như anh ta sỉ mê đàn piano vậy, nhưng anh ta không thích những bản nhạc nhẹ nhàng và yếu ớt, anh ta thích loại giai điệu khiến máu phun ra, cổ họng vỡ tung.
Giống như bản xô-nát bão tố của Beethoven.
Cả thế giới như đang nổ tung trong tai, mỗi lần nghe khúc dạo đầu, anh ta có cảm giác như đang đi trên đường phố dưới cơn mưa lớn.
Trên đường không á mê† bóng naười noẩng đầu nhìn bầu trời mưa to dường như che khuất tầm mắt.
Nhưng phần sau của bài hát quá nhàm chán khiến người ta kinh tởm, điệu ngâm nga bỉ ai lại khiến người ta khinh bỉ, vậy mà nhất định phải tạo ra sầu muộn sống dở chết dở, đó thực sự là một tội ác không thể tha thứ.
Giống như người phụ nữ ngu ngốc trước mặt này.
Anh ta hít một hơi thật sâu không khí có mùi máu tươi trước mặt, sau đó tiến lại gần, chuẩn bị lấy con dao găm trong tay Tô Tiểu Tiểu, cổ tay cô ta bị giãm nát, vặn vẹo không theo quy tắc.
"Hử?" Trần Nhiên khẽ cau mày.
Anh ta lại thất bại lần nữa, đôi tay Tô Tiểu Tiểu nắm chặt con dao găm, tuy đau đến run rẩy nhưng cô ta vẫn không buông ra.
Vẫn còn kiên trì sao?
Trần Nhiên đột nhiên mất hứng thú với nhiệm vụ, nhưng sự hứng thú của anh ta đối với người phụ nữ nhỏ nhắn này lại tăng lên rất nhiều, anh ta đã lâu không gặp một cô gái dễ thương như vậy rồi.
Trước đây, bất luận là nam nhân cường tráng như trâu hay là nữ nhân đã quen với bộ mặt thành phố, nếu rơi vào trong tay anh ta, đều chỉ có run rẩy vì sợ hãi, đến nói cũng không lưu loát.
Tự tử... là một điều xa xỉ.
Anh ta cúi đầu, không, là quỳ trên mặt đất, hết sức ép toàn bộ phần thân trên của mình vào người Tô Tiểu Tiểu, anh ta muốn nghe xem người phụ nữ ngoan cường này cuối cùng muốn nói gì.