Chương 213: Hợp tác
Chương 213: Hợp tácChương 213: Hợp tác
"Khu... khụ..." Trong miệng Tô Tiểu Tiểu không ngừng phun ra bọt máu, xương sườn bị gập vào trong, đâm thủng phổi, khiến mỗi hơi thở của cô ta đều vô cùng khó khăn.
Trần Nhiên tựa hồ rất mong đợi, như không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc tuyệt vời nào, anh ta ghé sát vào tai Tô Tiểu Tiểu, liếm môi khẽ nói: "Cô Tô, xin hãy đoán xem, tiếp theo tôi sẽ chiêu đãi cô như thế nào?"
Anh ta hưng phấn nuốt nước miếng, miệng cười toe toét, sự phấn khích và điên cuồng trong mắt khó có thể áp chế, nhưng vẫn giả vờ trầm lắng nói: "Tôi sẽ chặt đứt một cánh tay của cô trước, ném lên trên tảng đá."
"Nếu như có thể đạt được thứ mà tôi muốn, thì tất nhiên là tốt, nếu không thì..." Anh ta ngưng lại: "Chúng ta vẫn còn một cánh tay, và hai cái chân nữa để thử sai."
"Đương nhiên, tôi tin vận may của cô Tô tuyệt đối sẽ không tệ đến thế, nhất định phải dùng đến phần thân mới được." Miệng mở ra, để lộ một hàm răng trắng sáng, Trần Nhiên cười nói: "Cô nói phải không, cô Tô?"
Trần Nhiên không thích giết người trong ác mộng, vì điều này sẽ làm ô uế cái gọi là nhân quả, anh ta chỉ thích tra tấn, bộ dạng đáng thương của những người cố gắng sống sót đó mới là điều khiến anh ta cảm động nhất.
Bởi vì chỉ có lúc này, những người đó mới hiểu được giá trị của sinh mạng.
Anh ta thậm chí còn nổi lòng từ bi ném những người đồng đội bị tra tấn đang ngắc ngoải vào cửa trước, để bọn họ rời đi, trở về thế giới thực.
Tra tấn không phải mục đích, chỉ là một loại thủ đoạn, điều anh ta thực sự muốn chính là... giáo dục cảm hoá!
Vâng, đó là giáo dục cảm hoá!
Có một số người thực sự quá yếu đuối, ngay cả khi mới đến thế giới ác mộng, chỉ mới gặp phải một chút quỷ dị, đã kêu khóc đòi quay trở về, không muốn mạo hiểm dù chỉ một chút, thậm chí là... để tìm manh mối.
Có quá nhiều kẻ ngu ngốc, thấp kém và đáng xấu hổ muốn ngồi không ăn sẵn.
Hoàn toàn là nô lệ của nỗi sợ hãi.
Nếu cả đội bị thương vong nặng nề hoặc gặp phải sự kiện linh dị khủng khiếp nào đó, một số người trong số bọn họ... thậm chí có thể sẽ tự sát vì sợ hãi. đó tra tấn giày vò từng chút một.
Đầu tiên anh ta sẽ thử cắt mạch máu của bọn họ, để bọn họ giương mắt nhìn máu tươi chảy ra từ cổ tay, từng chút từng chút một, càng ngày càng nhiều, nhuộm đỏ thực vật và vùng đất bên cạnh...
Nhưng điều mà Trần Nhiên không hiểu là mỗi lần vào thời điểm này, những người một lòng muốn tìm chết này, lại sẽ cố gắng cầu xin mình, nói không muốn chết, muốn sống.
Thật là một lũ lừa đảo.
Không chút tôn trọng sinh mạng.
Tất nhiên, cuối cùng anh ta cũng đã thoả mãn bọn họ, nhưng trước khi mang bọn họ nửa sống nửa chết ném vào cửa sắt, những người này không tránh được việc sẽ phải chịu một số đau khổ.
Trần Nhiên quen với việc chặt đứt tay chân của bọn họ hơn.
Như vậy vác lên sẽ nhẹ hơn rất nhiều, cũng dễ dàng mang theo hơn, chỉ là cầm máu lại quá phiền toái, cho nên chỉ có thể sử dụng trong thời gian ngắn trước khi cửa mở.
Sau khi trở về hiện thực, tứ chỉ bị mất sẽ được trả lại cho bọn họ, đặc điểm này trong ác mộng khiến Trần Nhiên vô cùng hài lòng.
Anh ta không phản cảm việc khi người khác gọi mình là kẻ điên, bởi vì từ này về nguồn gốc không có ý nghĩa khen ngợi hay chê trách rõ ràng, nó chỉ là một vấn đề khái niệm, có nghĩa là không được thế giới hiểu.
Giống như Beethoven, Van Gogh, Nietzsche... (Beethoven: soạn giả người Đức, Vincent Van Gogh: họa sĩ hậu người Hà Lan, Friedrich Nietzsche: triết gia người Đức)
Bọn họ cũng đã từng bị người đời gọi là kẻ điên, không được con mắt thế gian dung thứ.
Nhưng sở dĩ thời gian vĩ đại là vì nó sẽ làm nên những khung cảnh chân thực, tuyệt vời và tỏa sáng tồn tại mãi mãi, đồng thời chôn vùi đi sự đạo đức giả và thô tục.
Beethoven dùng giai điệu điên cuồng như bão tố để phản bác lại luận điệu từ khi Bach (*) đến nay rằng âm nhạc phải nằm ngoài cảm xúc cá nhân và phải là một tác phẩm nghệ thuật vui tai vui mắt ( *: Johann Sebastian Bach (1685-1750), nhà soạn nhạc người Đức)
Van Gogh chỉ khi rời bỏ đôi tai của mình, đến sống ở Saint-Remy, mới có Đêm đầy sao và Hoa diên vĩ biến dạng đến khoa trương, cũng như những tông màu xanh lam đậm khiến người ta bồn chồn bất an. Ồ, Nietzsche!!
Ánh mắt Trần Nhiên hiện lên cảm xúc sỉ mê.
Tính cách kiêu ngạo, bướng bỉnh và những suy nghĩ bi quan của ông là cái mác mà Nietzsche không thể xóa bỏ.
Trong mắt Trần Nhiên, cho dù đó là sự mập mờ với Salome, sự chia ly với Wagner, hay thậm chí là bị chị gái đóng gói như một cha đỡ đầu của linh hồn độc ác, cuối cùng chết trong nhà thương điên... đều không thể ngăn cản được đối phương chỉ vào tấm bảng Ki-tô giáo, lãnh đạm nói với thế giới câu "Chúa đã chết".
Những người cô độc không phải bởi vì bọn họ muốn cô độc, mà bởi vì xung quanh bọn họ không có những người cùng loại.
Trần Nhiên mỉm cười với khuôn mặt nước mắt giàn giụa.
Bỉ kịch của Nietzsche không lặp lại trên người anh ta, thứ mà Nietzsche không tìm thấy, anh ta... đã tìm thấy rồi.
Đỏ thẫm...
Chính là chốn trở về của anh ta.
"Cô Tô." Trần Nhiên nheo mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Trời không còn sớm nữa, nếu như cô không còn có gì để nhắn nhủ nữa, vậy chúng ta sẽ..."
Tô Tiểu Tiểu đang co ro trên mặt đất động đậy một chút, Trần Nhiên đầy hứng thú nhìn, rõ ràng là cô ta đang phản ứng lại những gì mà mình nói, cô ta... có điều gì đó muốn nói?
"Em trai tôi... khụ khụ..." Tô Tiểu Tiểu phun ra một ngụm bọt máu, thậm chí có một ít còn bắn lên người Trần Nhiên, nhưng cả hai đều không quan tâm, cô ta khó khăn run rẩy nói: "Cậu ấy có phải là..."
"Cô Tô xin hãy yên tâm." Trần Nhiên ngắt lời, sau đó nheo mắt lại, ghé vào tai Tô Tiểu Tiểu thì thầm: "Em trai cô rất có thể đã chết rồi, cho dù chưa chết, chờ sau khi tôi quay về, cậu ấy cũng có khả năng là sẽ chết."
"Khụ khụ..." Tô Tiểu Tiểu nghe xong liền ho ra một ngụm máu lớn, hô hấp phát ra tiếng "hù ù" dồn dập, như thể đó là một cái ống thổi cũ bị rò rỉ không khí vậy.
Trần Nhiên rất hài lòng với phản ứng của Tô Tiểu Tiểu.
Anh ta đã quyết định rồi, sẽ giữ lại mạng cho cô ta. Dù sao người thú vị như thế này cũng rất ít, anh ta rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo giữa hai người, có lẽ... bớt đi gánh nặng về em trai, người phụ nữ này sẽ càng thú vị hơn. một vũ khí giống như ngọn giáo bên cạnh ngôi mộ, dùng ngón tay kiểm tra cạnh, nghiêng đầu nói: "Vũ khí ở đây không dễ sử dụng, cô hợp tác một chút, như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta."
Trần Nhiên đang tìm một góc và một nơi thoải mái hơn để ra tay, đột nhiên nghe thấy một âm thanh chói tai, anh ta thu cây thương lại, cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tiểu lúc này đang như một con chó chết.
"Hi... Hi..."
Mặc dù âm thanh rất thấp, xen lẫn những tiếng thở khò khè nhưng vẫn có thể nghe rõ.
Cô ta đang cười.
Người phụ nữ sắp bị chính mình chặt đứt tứ chỉ, thậm chí sẽ chết nếu không chú ý, vậy mà lại cười.
"Cho dù... cho dù anh có thể... khụ khụ, giết chết... giết chết tôi, anh... cũng không thể đánh bại anh ta." Tô Tiểu Tiểu khàn giọng nói.
"Ai?" Trần Nhiên nhướng mày: "Cái tên Hách Soái sao?"
"Anh... anh không phải thực sự cho rằng tôi tin những gì anh nói đấy chứ?" Tô Tiểu Tiểu cười càng lúc càng điên cuồng, toàn thân cô ta co giật vì cơn đau dữ dội do tiếng cười gây ra: "Anh đoán thử xem?" Cô ta thở hổn hển: "Tại sao hai người Hách Soái không xuất hiện?"
Một lúc sau, Trần Nhiên thu vũ khí lại, nhìn Tô Tiểu Tiểu, sắc mặt cũng sa sầm xuống: "Xem ra đối tác của cô Tô không phải chỉ có một mình tôi."