Chương 214: Chốt kèo
Chương 214: Chốt kèoChương 214: Chốt kèo
"Bọn họ... ở đâu?"
Tô Tiểu Tiểu đau đớn cuộn tròn người lại, sức mạnh trong lòng bàn tay của Trần Nhiên kinh hãi đến mức trong nháy mắt khiến cô ta bị thương nặng, chưa kể đến cổ tay cũng đã bị anh ta giẫm nát.
Mỗi lần cử động, đều là cảm giác đau đến thấu tim.
"Tôi đang hỏi cô đấy..."
Sau một tiếng gầm nhẹ, sự điên cuồng trong mắt Trần Nhiên dần dần bị sát ý che đậy, anh ta không ngờ rằng thứ ngu ngốc mà mình vốn coi là con mồi ngược lại đang chơi lại anh ta.
Điều anh ta càng không ngờ tới là, cho dù... có phải trả giá bằng cả mạng sống, cũng phải giữ được chân mình.
Lúc này, Tô Tiểu Tiểu không nói gì thêm nữa, chỉ không ngừng phát ra tiếng cười trầm thấp, chế giễu kẻ tự cho mình là đúng trước mặt, cộng với động tác cuộn tròn của cô ta, trong mắt Trần Nhiên giống như đang cười đến đau cả bụng.
Anh ta bước tới, dùng chân giẫm gãy mắt cá chân của Tô Tiểu Tiểu.
Tiếng xương gãy không giòn như mong đợi mà tràn ngập cảm giác mềm mại của xương và thịt dính vào nhau.
Tô Tiểu Tiểu nghiến răng, thở hổn hển vì đau mà không nói được lời nào.
Máu từ từ chảy ra thấm đẫm lớp đất dưới cơ thể Tô Tiểu Tiểu, ở một nơi mà bọn họ không hề chú ý đến, một cảnh tượng cổ quái đã xảy ra, máu giống như bị một sức mạnh nào đó kéo đi, đang tiến gần đến tảng đá.
Khoảnh khắc nó chạm vào tảng đá, một vầng sáng màu đỏ nhạt đột nhiên mở ra, giống như một kết giới màu máu lật ngược trên tảng đá, bao phủ toàn bộ tảng đá và một không gian rộng lớn gần đó.
"Kẹt... kẹt..."
Một âm thanh run rẩy nhỏ nhưng dày đặc vang lên, như thể vô số động vật chân đốt giáp xác khổng lồ đang đến gần bọn họ.
Trần Nhiên nheo mắt nhìn tảng đá màu trắng đã bị sương máu bao phủ, âm thanh rung chuyển... chính là phát ra từ đống hài cốt bên trên tảng đá.
Bọn chúng run rẩy, cọ sát vào nhau, trong tiểm thức, anh ta dường như nghe thấy tiếng cười chói tai phát ra từ những hài cốt đó, đó là khúc dạo đầu của cuộc đi săn.
Những hài cốt đó... giống như sẽ đứng dậy trong giây tiếp theo.
Một cảnh tượng càng quỷ dị hơn lại xuất hiện, máu thịt không ngừng tụ lại trên những bộ xương vàng nhạt, mùi tanh tanh xộc thẳng vào mũi, tảng đá màu trắng... biến thành chiến trường Tu La.
Trần Nhiên lùi lại vài bước, sát ý trong mắt dần dần tiêu tan.
Một lúc sau, một cảm giác choáng váng kỳ dị ập đến, hết hình ảnh này đến hình ảnh khác bắt đầu hiện lên trước mắt anh ta, những hình ảnh quỷ dị xuất hiện, không hề thông qua mắt, như thể chúng được phản chiếu trực tiếp trong đầu anh ta vậy.
Chiếc thuyền gỗ khổng lồ, vũ khí trên vai, dây sắt, giáo có ánh sáng lạnh lẽo, những biểu tượng hình vẽ quỷ dị...
Nhiều người trong trang phục mỏng manh cổ quái tụ tập xung quanh, nắm tay nhau, lúc quỳ lạy, lúc khóc lóc, những người phụ nữ mặc trang phục kỳ dị đổ bình chứa đầy máu lên người mình.
Có những con quạ đang bay lượn trên đầu, nhìn xuống có những xác chim biển dày đặc...
Những hình ảnh này cưỡng ép tiêm vào tâm trí Trần Nhiên, giống như một cây kim đâm vào hộp sọ của anh ta, sau đó mạnh mẽ tràn vào, khiến anh ta không thể quên được.
Đồng thời, anh ta còn cảm nhận được sự không cam tâm mãnh liệt và... oán hận.
Ngay sau đó trong mắt Trần Nhiên lóe lên tia sáng, anh ta bật cười, cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tiểu đang nằm liệt trên mặt đất, choáng váng vì ảnh hưởng quỷ dị, vừa cười vừa nói: "Cô Tô, tôi đi trước một bước đây, cô làm gì tùy thích."
Nói xong, ngay khi máu thịt trên hài cốt sắp lành lại, Trần Nhiên quay người chạy ra khỏi rừng.
Tên mập cũng đang đứng gần đó đã sớm choáng váng trước hình ảnh trong đầu và cảnh tượng đẫm máu trên tảng đá màu trắng, anh ta thậm chí còn không để ý Trần Nhiên đã rời đi rồi.
Cho đến khi... bác sĩ xuất hiện trong tầm mắt anh ta.
Giang Thành chạy rất nhanh về phía vị trí của Tô Tiểu Tiểu.
Khi tên mập phản ứng lại, theo bản năng muốn ngăn hắn lại, vì dù sao thứ trên tảng đá đang chậm rãi đứng lên rồi, nhưng bác sĩ đã chạy xa, anh ta chỉ đành cắn răng, đuổi theo bác sĩ. ngạt, hắn chạy đến bên cạnh Tô Tiểu Tiểu để kiểm tra vết thương cho cô ta.
Tên mập rất nhanh cũng bất chấp áp lực chạy đến chỗ hai người.
Tô Tiểu Tiểu vẫn nằm liệt trên mặt đất như cũ, một tay và một chân bị vặn xoắn bất thường, hiển nhiên là đã bị gãy.
"Cô không thể đi nữa rồi." Sau khi kiểm tra sơ qua, Giang Thành ngẩng đầu lên, rất thằng thắn nói: "Cô bị thương thành như thế này, chúng tôi không thể mang thêm một người nữa đi."
Tô Tiểu Tiểu động đậy một chút, như muốn để bản thân thoải mái hơn, vài giây sau cô ta mới gật đầu: "Tôi biết."
Không biết vì sao, vừa nghe được câu này, tên mập bỗng nhiên cảm thấy thương hại người phụ nữ trước mặt này.
"Trần Nhiên đã nói những gì với cô?" Giang Thành không hề vòng vo, dù sao trên những tên trên tảng đá đã bắt đầu thành hình, dự kiến sẽ sớm bắt đầu đi săn thôi.
Thời gian có hạn, nói nhanh gọn lẹ.
Tô Tiểu Tiểu chịu đựng cơn đau ngồi thẳng dậy, nhưng cổ tay và mắt cá chân của cô ta đều đã bị vẹo, cực kì bất tiện, tên mập nhìn chằm chằm vào hai vết thương, và bộ ngực đẫm máu, trong lòng cảm thấy đau xót thay cho cô.
Nhưng người phụ nữ bướng bỉnh này lại nhìn chằm chằm Giang Thành, không nói một lời.
"Bây giờ cô không còn cách nào khác, ngoài việc lựa chọn tin tưởng tôi." Giang Thành nói: "Cô nói cho tôi manh mối, tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu em trai cô."
Tô Tiểu Tiểu nuốt bọt máu trong miệng, gật đầu, khàn giọng nói: "Chốt kèo!"
"Mặt bên cột đá ngoài cửa đá đầu tiên... có manh mối, trên đó có một bức tranh khắc hoa văn chìm." Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn tảng đá, tốc độ cực nhanh nói: "Còn có, nhiệm vụ lần này là Trần Nhiên khởi động, manh mối tờ báo ở trong tay anh ta."
"Bác sĩ." Tên mập nhìn chằm chằm vào đám người đã bắt đầu giãy giụa cơ thể, chậm rãi cử động trên tảng đá, giọng nói thay đổi đầy sợ hãi: "Mau đi thôi, nếu không đi thì không ai có thể rời đi được nữa đâu!"
Giang Thành liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu, môi mấp máy, kết quả Tô Tiểu Tiểu bật cười trước, dùng tay còn lại che bụng, như muốn ngăn sinh mạng đang dần tuât khỏi nan †av mình: "Tâi biết. anh đang nahf eái dì" CÃ †a nói.
Giang Thành thở ra một hơi, gật đầu nói: "Vậy trông cậy vào cô rồi."
Nói xong, hắn kéo theo tên mập, hai người chạy về phía rừng. Những sinh vật trên phiến đá giống con người hoặc kỳ quái đến mức chưa từng được ghi nhận đã thức dậy, bắt đầu những bước đi vụng về xuống dưới tảng đá.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, động tác cũng càng ngày càng thuần thục, giống như một sinh vật sau khi ngủ đông đã tái thích ứng với cơ thể này.
Tô Tiểu Tiểu cố gắng hết sức để lấy vũ khí bị ném xuống đất, sau đó đứng dậy một cách khó khăn, ngay trước khi tên xấu xí đầu tiên chuẩn bị rời khỏi tảng đá, Tô Tiểu Tiểu vài bước đã nhảy đến mép tảng đá.
Giây tiếp theo, ném cây thương dùng để đỡ cơ thể gầy gò của mình đi, lao mạnh về phía tảng đá.
Máu thịt đã mọc ra lại bong ra lần nữa, vô số hài cốt dị dạng ngã xuống trên tảng đá, ánh sáng đẫm máu bao trùm không gian xoay ngược lại.
Mọi thứ đều trở về dáng vẻ ban đầu.
Giống như... chưa từng có ai đến.