Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 215 - Chương 215: Thoải Mái Không

Chương 215: Thoải mái không Chương 215: Thoải mái khôngChương 215: Thoải mái không

Tên mập đã lao vào trong rừng luôn chú ý tới động tĩnh phía sau lưng, trong trí tưởng tượng của anh ta, sau khi thứ trên tảng đá sống lại, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để bọn họ rời đi.

Vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ vừa rồi, cũng đã cho thấy điều này.

"Bác sĩ." Tên mập quay đầu lại nhưng vẫn không hề dừng chân, thắc mắc: "Tại sao hình như không có thứ gì đuổi theo chúng ta? Hơn nữa... kết giới màu đỏ như máu cũng đã biến mất rồi."

Giang Thành cũng không đáp lại, chạy còn nhanh hơn cả chó, khi tên mập quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người lại tăng thêm vài mét.

"Nếu anh cảm thấy tiếc nuối thì quay lại xem đi."

Giọng nói của Giang Thành truyền đến tai tên mập, bởi vì do tốc độ quá nhanh, nên có hơi không chân thật.

Hai người cứ đi mãi cho đến khi gần đến bìa rừng, Giang Thành mới dần dần dừng lại, tên mập thở hổn hển, thận trọng đi theo bác sĩ.

Một đôi mắt nhỏ chớp chớp nhìn ngó xung quanh.

Bác sĩ đang lo lắng chuyện gì, anh ta biết rất rõ, cái tên Trần Nhiên trông rất khó đối phó kia rất có thể đang mai phục ở bìa rừng, chờ bọn họ xuất hiện.

Sở dĩ trước đó để lại mạng sống cho Tô Tiểu Tiểu, cũng là để dụ rắn ra khỏi hang.

Nghe bác sĩ và Tô Tiểu Tiểu nói chuyện, nhiệm vụ lần này là Trần Nhiên khởi động, tờ báo có manh mối ở trong tay anh ta, chẳng trách người đàn ông này luôn tỏ ra rất tự tin.

"Bác sĩ." Tên mập sáp đến, nhỏ giọng hỏi: "Có khi nào cái tên Trần Nhiên này đã lấy được hết manh mối rồi không?"

"Không biết."

"Vậy tiếp theo chúng ta..."

Tên mập đột nhiên ngừng nói giữa chừng, bởi vì anh ta phát hiện cơ thể Giang Thành trong nháy mắt đã căng cứng, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm về một phương hướng.

Tên mập nhìn theo tầm mắt của Giang Thành, nhìn thấy một bóng người nhàn nhã từ sau gốc cây đi ra: "Anh Hách, anh mập." Trần Nhiên đút hai tay vào túi, cười toe toét: "Đã lâu không gặp."

Tân mân vô thức nhìn xunØ auanh. eế aắng tìm kiếm mêt vũ khí hữu dụng, bất kể là gậy hay đá đều được, thân thủ của tên Trần Nhiên này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh ta.

Tô Tiểu Tiểu rõ ràng cũng là một người luyện võ, nhưng trong tay người đàn ông này đến một chiêu cũng không đỡ được.

Ngay khi tên mập cho rằng tình thế đã đến mức nguy kịch, giây tiếp theo hai bên chuẩn bị giao chiến thì...

"Tôi đã tìm hai anh ở gần đây rất lâu rồi." Trần Nhiên nhướng mày, giọng điệu quan tâm nói: "Không ngờ hai người lại đi vào rừng." Anh ta nheo mắt, cười hỏi: "Thế nào, có phát hiện gì không?"

Tên mập hơi ngây ra, trong lòng thầm nghĩ tên Trần Nhiên này đã mất trí nhớ rồi à.

Hay là... tâm thần phân liệt?

"Cũng không có phát hiện được nhiều." Giang Thành bình tĩnh trả lời: "Chúng tôi đã tìm được tảng đá màu trắng đó, hoặc nói là tế đàn thì thích hợp hơn, còn xem được một vở kịch ở quanh đó."

Trong mắt Trần Nhiên hơi lóe lên, miệng há ra, nụ cười càng cường điệu hơn: "Kịch?"

"Đúng vậy, chính là hai tên ngốc tự cho mình là đúng hợp tác với nhau để lừa người, kết quả đã bị nhìn thấu, cuối cùng nội bộ tranh chấp xảy ra mâu thuẫn, một người chết, một người trốn thoát." Giang Thành nhìn Trần Nhiên, dùng giọng điệu vô cùng tiếc nuối nói: "Anh Trần đã bỏ lỡ rồi, thật là đáng tiếc."

Nghe đến lời này, cổ họng tên mập cứng ngắc, không khỏi khâm phục tài nghệ chửi rủa mà không dùng lời thô tục của bác sĩ.

"Là vậy sao..." Trần Nhiên nheo mắt lại, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Theo như anh Hách nói, bỏ lỡ rồi thật là đáng tiếc."

"Không sao." Giang Thành nhún vai an ủi: "Lần sau nếu có tên ngốc như vậy, tôi sẽ thông báo trước cho anh."

"Vậy thì làm phiền anh Hách rồi."

"Khách sáo rồi."

Trong cái đầu to của tên tên mập vang lên tiếng "vo ve", giống như bị nhét vào một đàn ong, cho đến khi theo Giang Thành và Trần Nhiên trở về, anh ta vẫn còn chưa thoát được khỏi nghỉ ngờ vừa rồi.

Càng khiến anh ta bối rối hơn là, hai người vừa mới gặp nhau còn giương cung bạt kiếm ban nãy, lúc này lại đang như là một người, Giang Thành ôm cổ Trần Nhiên, Trần Nhiên ôm eo Giang Thành. gì gì đó, tình cảm thắm thiết như anh em nhiều năm không gặp.

"Anh Trần, anh cảm thấy nhiệm vụ lần này thế nào?" Giang Thành ôm lấy cổ Trần Nhiên, nhiệt tình ấm áp nhìn anh ta.

Trần Nhiên suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nếu như căn cứ theo những gì anh Hách nói, thì tảng đá màu trắng chắc hẳn là một nơi tương tự như tế đàn, một trong những công dụng của nó là hồi sinh người chết."

"Đương nhiên, thứ sống lại lần nữa đã không thể gọi là người nữa, chẳng qua chỉ là một con quái vật đội lốt người mà thôi."

Trần Nhiên siết chặt eo Giang Thành, cười hỏi: "Anh Hách có cao kiến gì không?"

"Cao kiến thì tất nhiên là có, cũng cao hơn anh không chỉ một cấp." Giang Thành nói: "Nhưng hiện tại không tiện nói với anh, bởi vì tôi còn chưa chắc chắn."

"Là còn thiếu một số manh mối?" Biểu cảm của Trần Nhiên khiến người ta càng cảm thấy thú vị.

"Đúng vậy."

Trần Nhiên gật đầu, vô cùng chân thành nói: "Trước đó tôi không biết là hai người đã vào rừng, bản thân tôi lại không dám đi vào tìm hai người, cho nên chỉ đành đi loanh quanh ở gần, nhưng không ngờ lại vô tình phát hiện được một số manh mối."

"Chính là ở trên cột đá cách cửa đá thứ nhất không xa có một bức tranh khắc hoa văn chìm." Trần Nhiên cười nói: "Ai mà lại ngờ ở đó cơ chứ? Nếu như không phải tôi buồn chán đi lung tung, e rằng đã bỏ lỡ rồi."

Giang Thành vừa ríu rít vừa giơ ngón tay cái lên khen ngợi Trần Nhiên: "Anh Trần quả nhiên không phải là tiểu nhân hèn hạ, sẵn sàng chia sẻ những manh mối quan trọng như vậy, nếu như không biết rõ con người anh Trần thế nào, còn tưởng rằng anh là loại khốn nạn lấy được manh mối tờ báo rồi âm thầm gài người khác nữa cơ!"

"Hehe... Hehe... Anh Hách lại nói đùa rồi."

Tên mập giương mắt nhìn toàn bộ khuôn mặt của Trần Nhiên đã bắt đầu không ổn, nụ cười của anh ta càng ngày càng dữ tợn, mí mắt bên phải dường như không ngừng co giật.

Anh ta từng hỏi riêng bác sĩ nhân lúc tâm trạng hắn đang vui vẻ, chỉ cần làm theo lời hắn nói, khi còn nhỏ hay khi đi học, sẽ không bị đánh sao?

Đặt vào vị trí người khác, tên mập tin rằng nếu như trong trường của anh ta có một học sinh biết nói chuyện như bác sĩ, thì có lẽ một ngày sẽ bị đánh tám trân. Buổi eána bắt đầu tì khi bước vào cổna trường. muôn nhất là đi đến cột cờ thì đã bị người ta chặn lại rồi.

Nhưng bác sĩ trả lời rằng hắn chưa bao giờ bị đánh, cả bạn cùng lớp và giáo viên đều rất tôn kính hắn.

Tên mập biết miệng bác sĩ đầy dối trá nên cuối cùng sự việc cũng bị bỏ qua, dù sao hắn còn tự xưng rằng đã chỉnh phục được Trần Hiểu Manh bằng sự quyến rũ của mình, đối phương đã cam tâm tình nguyện đưa cho hắn tờ báo có manh mối.

"Đây chính là manh mối sao?" Giang Thành ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt chính là cột đá đang nhắc đến.

Trần Nhiên gật đầu: "Đúng vậy."

Một lúc sau: "Anh Hách." Giọng Trần Nhiên lại vang lên: "Anh có thể bỏ tay ra khỏi cổ tôi được không?"

Giang Thành ôm chặt Trần Nhiên, nên đối phương chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất cùng tư thế với hắn, rất bất tiện, càng rất khó coi.

"Anh không thoải mái à?" Giang Thành kinh ngạc hỏi.

"Tôi thì không sao." Trần Nhiên nhún vai, sau đó liếc nhìn tên tên mập đang trốn ở đầu bên kia với ánh mắt 'anh hiểu tôi cũng hiểu!', rồi đột nhiên bật cười: "Tôi chỉ sợ anh mập không thoải mái thôi."
Bình Luận (0)
Comment