Chương 216: Tranh đá
Chương 216: Tranh đáChương 216: Tranh đá
"Hai người không cần nghĩ tới tôi." Tên mập vội vàng xua tay: "Trái tim của tôi lớn hơn hai người nghĩ nhiều."
"Là như vậy à..." Trần Nhiên nheo mắt nhìn tên mập, anh ta lại nhìn đi chỗ khác, ánh mắt của Trần Nhiên mang đến áp lực không kém gì bác sĩ.
Về phần nguyên nhân tại sao bác sĩ lại làm như vậy, trong lòng tên mập đại khái đã biết rõ.
Bác sĩ lo lắng Trần Nhiên sẽ bất ngờ tấn công hắn từ phía sau khi đang quan sát manh mối nên dứt khoát kéo luôn Trần Nhiên đến cùng nhau xem.
Tô Tiểu Tiểu thì chưa nói được chính xác.
Trên cột đá không chỉ có một bức tranh, mà là rất nhiều, miêu tả những cảnh tượng khác nhau nhưng đều có liên quan đến nhau, tên mập nhìn đến mê mẩn.
Nét vẽ của người khắc tranh tuy có hơi thô, nhưng vẫn có thể nhìn ra là có trình độ nhất định, bố cục từng bức tranh rất rõ ràng, nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ.
Nhìn tổng thể mà nói, cho tên mập ấn tượng rằng người khắc tranh đang kinh sợ tột độ, hoặc là hoàn thành một loạt bức tranh trong tình trạng cực kì cấp bách.
Tổng cộng có chín bức tranh, sắp xếp theo dạng lưới, tám bức đầu tiên đều có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng chỉ có bức thứ chín... Tên mập chớp mắt, hình như bức tranh chỉ mới hoàn thành một nửa.
Đó là một bức tranh khiếm khuyết.
Còn thiếu khoảng hai phần ba góc trên bên trái của bức tranh, mà ở góc dưới bên phải, tên mập nuốt nước miếng, đi vòng qua nơi Trần Nhiên đang đứng, nhìn kỹ hơn, bên trên... là một người.
Một người ăn mặc cổ quái.
Cuộn tròn cơ thể, trốn vào trong một góc rất rất nhỏ.
Hơn nữa... hình như là một người phụ nữ.
Ngay khoảnh khắc ấn tượng này vừa mới xuất hiện, tên mập bất giác rùng mình một cái, anh ta lập tức nghĩ tới người phụ nữ lớn tuổi điên điên khùng khùng đang trốn trong ngọn hải đăng.
Nhưng... khi anh ta tập trung tỉnh thần, nhìn lại bức tranh cuối cùng một lần nữa, cảm giác quen thuộc quỷ dị đó lại biến mất. Bức tranh đại diện cho người chẳng qua chỉ có vài nét, thậm chí còn không bằng một bức vẽ đơn giản của một đứa trẻ học mẫu giáo, đừng nói là ăn mặc, ngay cả nam hay nữ còn không thể nhìn ra.
Nhưng chính vừa ngay khoảnh khắc đó, anh ta có thể chắc chắn, người trong tranh chính là người phụ nữ lớn tuổi kia.
Làm sao có thể?!
Tên mập thở dồn dập, thân hình trông rất to lớn bắt đầu run rẩy, vô thức khống chế mình không nuốt nước bọt, nhưng lại hoàn toàn không làm được.
Bức tranh có từ bao giờ anh ta không biết rõ, nhưng xét theo mức độ bị gió bào mòn thì ít nhất nó cũng phải hàng trăm năm rồi, người phụ nữ lớn tuổi kia... ,, chị ta... chị ta làm sao có thể...
Chẳng lẽ vào lúc đó, chị ta đã xuất hiện rồi sao?
Vậy thì chị ta... còn là người không...
Tên mập vừa định thần lại muốn nhắc nhở bác sĩ đến chuyện về người phụ nữ lớn tuổi, nhưng vì Trần Nhiên ở bên cạnh nên anh ta không thể giải thích rõ ràng. Hiện tại bác sĩ và Trần Nhiên đang vai kề vai với nhau, trông như hai đứa trẻ sinh đôi bị dính liền cơ thể vào nhau vậy.
"Hiện tại anh Hách đã có phát hiện gì chưa?" Trần Nhiên nheo mắt hỏi.
Giang Thành đứng lên, suy nghĩ một lát rồi nói: "Bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên lên tầng xem xét trước."
Nghe thấy bác sĩ chuẩn bị đi lên tầng, tên mập sau lưng dựng tóc gáy, anh ta gần như có thể đoán trước được, sự ủy thác của Tô Tiểu Tiểu đã thất bại, có lẽ Tô An đã lạnh người rồi.
À không, là giống như nữ mô tô và Lương Long, đều biến mất một cách bí ẩn.
Tất cả đều liên quan đến người phụ nữ lớn tuổi.
Tư duy một khi đã mở ra, thì sẽ cảm thấy như mình đã nắm bắt được mọi thứ, những điều mà trước đây không thể hiểu được thì bây giờ dường như đã có những lời giải thích hợp lý.
Lúc đầu, anh ta vẫn đang thảo luận với bác sĩ, tại sao đều cùng gặp tai nạn trên biển, nhưng chỉ có người phụ nữ lớn tuổi sống sót, hơn nữa... theo cách hiểu của bác sĩ về ác mộng, mỗi một người khi được lựa chọn cho nhiệm vụ ác mộng, xác suất sinh tồn ban đầu hẳn đầu là xấp xỉ nhau.
Làm sao có thể xuất hiện một người chơi cấp hai?
Điều này không phù hợp với cơ chế ác mộng được suy luận. Bây giờ những chuyện này đều đã có đáp án.
Người phụ nữ lớn tuổi hoàn toàn không phải là người chơi gì hết, nói chính xác thì chị ta hẳn là một NPC rất đặc biệt, đặc biệt đến mức có thể tấn công bừa bãi tất cả người chơi.
Nghĩ đến ánh mắt của người phụ nữ lớn tuổi đêm trước nhìn chằm chằm vào mình, cái lưỡi đỏ tươi lướt qua môi, tên mập không khỏi run lên, hai chân như thịt giăm bông sắp khuyu xuống.
"Ây yô!"
Một giây tiếp theo, tên mập sợ hãi nhảy lên cao nửa mét ngay tại chỗ.
Chờ khi anh ta tỉnh táo lại, quay người nhìn sang, tay trái Giang Thành vòng qua cổ Trần Nhiên, tay phải duỗi thẳng... vẫn giữ nguyên động tác chọc vào tên mập.
"Anh..."
"Đi thôi," Giang Thành lớn tiếng nói với tên mập: "Chúng ta lên tầng xem xem, anh... đi theo sau chúng tôi là được."
"Được... được."
Ngoan ngoãn đi theo phía sau Giang Thành và Trần Nhiên, tên mập lúc này đã hiểu rõ hơn cuộc giằng co giữa hai người, các cơ bắp săn chắc trên cánh tay của Giang Thành quanh cổ Trần Nhiên phồng lên, như thể giây tiếp theo sẽ siết chết đối phương.
Trần Nhiên cũng gần như vậy, ôm một bàn tay có vẻ thân mật vòng qua eo Giang Thành.
Nhưng xét theo đường gân nổi lên trên mu bàn tay thì rõ ràng là có ẩn chứa sức mạnh, nếu đột ngột ra lực, có lẽ sẽ không kém lòng bàn tay đánh trúng Tô Tiểu Tiểu là bao.
Hít một hơi thật sâu, anh ta cũng âm thầm lấy lại tinh thần, sợ rằng hai bên trở mặt chỉ là vấn đề thời gian, thắng bại cũng sẽ định đoạt trong nháy mắt.
Suy cho cùng, một khi bác sĩ thất bại, vậy thì chỉ cần Trần Nhiên vẫn còn một hơi thở, bản thân cũng rất khó là đối thủ của anh ta.
Cầu thang tương đối tối, cũng không biết trước đó ngọn đuốc đã ném đâu mất rồi. Anh ta thận trọng đi theo hai người, cầu thang hình xoắn ốc, ở giữa có một vực sâu tối tăm, mọi người đều đi sát gần bức tường nhất có thể.
Tên mập cũng đang nghiêm túc cân nhắc trong đầu khả năng hợp tác với bác sĩ để thả quả bom hẹn giờ là Trần Nhiên xuống dưới. và Trần Nhiên cùng nhau đi về phía trước một cách chậm rãi và vững vàng, cả hai đều không phát ra một tiếng động nào.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng trong giây lát.
Càng đến gần ngọn hải đăng, ảo giác mơ hồ về sự thật trong lòng tên mập cũng bớt mãnh liệt hơn rất nhiều.
Trên đường trở về từ thị trấn Đá Đen vào đêm hôm trước, bác sĩ đã kể cho anh ta nghe một số vấn đề mà hắn đã phát hiện ra.
Nhưng lúc đó tên mập không có suy nghĩ gì, nên cũng chỉ nghe mà kinh ngạc, mãi đến bây giờ anh ta mới nhận ra bác sĩ đáng sợ đến thế nào.
Trong số những câu hỏi của bác sĩ, có vài điểm đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho anh ta.
Theo như bác sĩ nói, lúc đó khi bọn họ được mời ngồi xuống ở thị trấn Đá Đen, ngoại trừ người đàn ông tóc vàng là trưởng trấn, vẫn còn bốn ghế trống.
Cũng có nghĩa là "người" ở thị trấn Đá Đen, mặc định có 7 vị "khách".
Con số 7... làm thế nào mà bọn họ có được?
Chỉ là tình cờ thôi sao?
Bởi vì dù sao thì lúc đó người phụ nữ lớn tuổi và nữ mô tô đều ở trong ngọn hải đăng, tối đa chỉ có sáu người từng xuất hiện trong tầm mắt của người dân thị trấn.
Lần thứ hai, càng chỉ có mỗi bác sĩ, mình, Trần Nhiên và Lương Long.
Cuối cùng, chỉ có ba người bọn họ đến thị trấn.
Nhưng nếu như nói... những người ở thị trấn Đá Đen biết được toàn bộ số người bọn họ, thông qua một loại ghi chép nào đó hoặc một cách nào đó chưa biết, thì sao?
Suy đoán sâu hơn nữa, người dân thị trấn không chỉ biết tổng số người bọn họ, mà còn... còn biết rằng một trong số đó không phải là người, cho nên cũng không có chuyện chuẩn bị đồ ăn cho chị ta.
Nghĩ đến dáng vẻ tham lam nhìn mình của người phụ nữ lớn tuổi, con ngươi của tên mập co rút lại, trong đầu chậm rãi hiện ra một suy đoán.
Cực kì kinh dị.