Chương 217: Lịch sử
Chương 217: Lịch sửChương 217: Lịch sử
"Anh mập." Giọng nói của Giang Thành cắt ngang suy đoán của anh ta, chờ khi anh ta định thần lại, phát hiện mình đã tới trước cánh cửa đá thứ hai.
Bác sĩ và Trần Nhiên đã thoát khỏi trạng thái thân mật của cặp song sinh dính liền.
Hai người bọn họ, một người bên trái và một người bên phải, lần lượt chiếm giữ một địa hình.
"Ở bên ngoài chờ tôi." Giang Thành dùng giọng điệu quen thuộc nói: "Tôi phải cùng anh Trần đi vào làm một số việc trước, nếu tôi không gọi, anh đừng vào quấy rầy việc tốt của chúng tôi đấy."
Nghe vậy, tên mập hơi ngây ra một chút, đầu óc vẫn còn mắc kẹt ở suy đoán trước đó, chưa kịp phản ứng lại, nhưng vì tin tưởng bác sĩ, anh ta vẫn gật đầu, khóe miệng khẽ co giật nói: "Hai người cứ từ từ, không vội, tôi có thể đợi được."
Trần Nhiên cười toe toét, nheo mắt nhìn chằm chằm tên mập, nói: "Vậy thì vất vả cho anh mập phải chờ đợi rồi."
"Anh ấy vất vả cái gì?" Giang Thành nghiêng mắt nhìn Trần Nhiên, bất mãn hét lên: "Có vất vả, cũng là tôi vất vả!"
Trần Nhiên nghiêng đầu, liếc nhìn Giang Thành một lần nữa, sau đó để lại một ánh mắt, cũng không nói nữa, lùi lại một bước, xoay người đi vào cửa đá.
Nhìn thấy Trần Nhiên đi rồi, tên mập lập tức chạy đến trước mặt Giang Thành, thấp giọng nói: "Bác sĩ, anh một mình vào trong sẽ không có chuyện gì chứ, sao tôi cứ cảm thấy bên trong..."
Giang Thành chép chép miệng, sau đó quay đầu với vẻ mặt quan tâm nhìn về phía tên mập nói: "Yên tâm." Hắn vỗ vỗ eo mình, nhe răng: "Tôi lợi hại thế nào anh còn không biết sao? Tôi là hộp đêm..."
Những lời phía sau tên mập tự động chặn lại, nhưng anh ta vẫn khuyên bác sĩ cẩn thận một chút, có chuyện gì chỉ cần hét thật to là anh ta sẽ chạy tới giúp đỡ.
"Ở lại đây lanh lợi một chút." Bác sĩ nhìn chằm chằm vào cầu thang đi lên, đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt đùa giỡn biến mất, sau khi hắn thu lại ánh mắt thì chỉ vào dưới chân mình, vài giây sau mới nói: "Bên dưới có vấn đề."
Tên mập chậm rãi mở to hai mắt. ...
"Anh Hách " Trần Nhiên nhìn Giana Thành thân †trona hước vào. cười nói: "Anh đang làm gì vậy? Có tôi ở đây, anh còn lo lắng sau cửa có người đánh lén à?"
Giang Thành vỗ vỗ quần áo của mình, có chút áy náy nói: "Anh Trần đừng giận nhé, lúc nhỏ tôi đã từng bị con chó trốn sau cửa cắn trộm."
Hắn nhìn xung quanh, ngoại trừ người phụ nữ lớn tuổi rúc vào trong góc, không còn bóng dáng của Tô An nữa.
Tô An... cũng mất tích rồi.
Nhưng không giống như hai người biến mất trước đó, bọn họ có thể chắc chắn rằng, Tô An đã biến mất ở ngay trong căn phòng này, hơn nữa bởi vì anh ta bị thương nặng nên hoàn toàn không thể rời khỏi đây được.
Vì vậy... hai người cùng lúc nhìn về phía người phụ nữ lớn tuổi đang run rẩy trong góc.
Hung thủ là ai, không cần nói cũng biết.
Hai người đều là những người thông minh, từ những thông tin thu được từ tảng đá và những bức tranh khắc hoa văn ngầm trên cột đá, cộng với phán đoán của chính bọn họ cũng đủ để tái hiện lại phần lớn cốt truyện.
Không thể không nói, lịch sử của thị trấn Đá Đen phức tạp hơn bọn họ tưởng rất nhiều.
Mà câu chuyện được kể bởi "những thứ" ở thị trấn Đá Đen, lại là dối trá hoàn toàn.
Bọn họ hoàn toàn không phải là cư dân gốc.
Giang Thành đã nghỉ ngờ từ sớm, cư dân gốc trên hòn đảo biệt lập này làm sao có thể chế tạo ra công cụ bằng sắt để làm vũ khí? Hoặc sản xuất hàng loạt...
Bọn họ là những kẻ xâm lược, những kẻ xâm lược đến đây trên những con tàu gỗ khổng lầ.
Giống như vào thế kỷ 15, những người đổ bộ vào Plymouth - Mỹ trên con tàu "Mayflower", đều là những người Thanh giáo không được chính phủ dung thứ vào thời điểm đó. (giáo phái ở nước Anh, thế kỉ XVI- XVII)
Hình khắc đầu tiên trên cột đá ghi lại nguồn gốc của nhóm quân xâm lược này.
Trên biển có sóng lớn, nhóm kẻ xâm lược này có lẽ đã vô tình phát hiện ra hòn đảo, hoặc cũng có khả năng là sau khi gặp tai nạn trên biển, con tàu gỗ mắc cạn ở bờ biển gần đảo.
Những thổ dân địa phương đơn thuần đã tiếp đón bọn họ một cách tử tế, cung cấp cho họ thức ăn và chỗ ở cần thiết. Chẳng bao lâu, bọn họ đã quen thuộc với thổ dân địa phương, cũng chính là những người dân thị trấn Đá Đen thực sự.
Đây cũng chính là điều mà bức tranh thứ hai muốn thể hiện, hai nhóm người ăn mặc hoàn toàn khác nhau tụ tập lại với nhau, bối cảnh là biển, các nhân vật đang uốn éo, như đang ca hát và nhảy múa.
Trong bức tranh thứ ba, một số người đang đốn củi trong rừng, trong khi những người khác đang lên xuống một chiếc tàu gỗ mắc cạn trên bãi biển, dường như bọn họ đang giúp sửa chữa con tàu.
Nhưng điều kỳ lạ là dù đang đốn củi hay sửa tàu, thì đều là những người dân địa phương mặc trang phục cổ quái, trong khi những người ngoài lẽ ra phải tự mình làm công việc đó thì lại tụ tập trong bóng tối và thì thầm to nhỏ.
Thỉnh thoảng lại chỉ trỏ về hướng khu rừng.
Hiển nhiên, bọn họ đã phát hiện ra gì đó.
Mà cũng chính bởi vì phát hiện này, bọn họ không cam lòng rời khỏi thị trấn Đá Đen, mà là lại có suy nghĩ khác.
Trong những bức tranh tiếp theo, phối cảnh không còn đơn lẻ mà bắt đầu nối tiếp nhau, các nét vẽ trở nên sắc sảo và đậm nét hơn.
Vào một đêm đen như mực, một hàng dài người tụ tập bên ngoài thị trấn, lặng lẽ tiến vào rừng.
Sở dĩ có thể hiểu được là đêm khuya, là do họa sĩ đã sử dụng kỹ thuật tương phản.
Bên trái là nhóm người tiến vào rừng, còn bên phải bức tranh đó là tác phẩm điêu khắc một nhóm người đang nằm trên giường, ngủ say.
Người vào rừng là người bản địa, còn người đang ngủ ngon lành, tất nhiên là những người ngoài.
Những thổ dân cố ý lẻn vào rừng lúc đêm khuya, đương nhiên là để tránh tai mắt của người ngoài, hơn nữa... có một vài người trong số bọn họ còn mang theo một thứ gì đó giống như một tấm ván gỗ.
Trên tấm ván gỗ có một người đang nằm.
Một người chết với một cánh tay buông thống trong không trung.
Đêm khuya, một đám người dân trong thị trấn lặng lẽ khiêng một người chết vào sâu trong rừng mà không thắp đuốc, nghĩ đến đã thấy quỷ dị.
Nhưng càng quỷ dị hơn là... những người ngoài kia.
Ban ha nằm trên aiườồng với nhiều tư thế khác nhau moi naười đầu ngủ trong tư thế thoải mái, nhưng ở vị trí đại diện cho đôi mắt, từ trên xuống dưới đều khắc ra một khe hở.
Giống như đôi mắt thẳng đứng của con rắn.
Bọn họ đương nhiên không phải là quái vật, Giang Thành chậm rãi hít một hơi, hắn nghĩ họa sĩ muốn biểu đạt là... bọn họ đều đang còn thức, chứ không phải đã ngủ say.
Hơn nữa hoàn toàn biết rõ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Những bức tranh tiếp theo cũng đã xác nhận điểm này.
Trong bức tranh tiếp theo, góc nhìn thay đổi, cảm giác như đang chụp lén của hiện đại.
Ở giữa bức tranh, một nhóm người mặc trang phục cổ quái đang tụ tập quanh mép một tảng đá khổng lồ, nắm tay nhau, có người dập đầu bái lạy, có người đang khóc.
Trên tảng đá có một người đang nằm bất động.
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc váy trắng từ trên tảng đá chậm rãi bước ra, nét khắc họa hình ảnh người phụ nữ này chỉ tiết hơn nhiều so với những người khác, tạo cảm giác ngay cả nếp gấp trên váy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Có người dân kính cẩn tiến tới đưa cho cô ta một chiếc thùng hình chiếc niêu đất, người phụ nữ sau khi nhận lấy đã nâng chiếc thùng lên cao quá đầu rồi bất ngờ lật úp xuống.
Trong thùng chứa máu!
Máu màu đỏ tươi!
Đây không phải là suy đoán, mà là người vẽ tranh đã dùng máu bao phủ phần này của bức tranh, màu đỏ tươi không hề phai nhạt theo thời gian, vẫn đỏ rực và chói mắt.