Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 218 - Chương 218: Cám Dỗ

Chương 218: Cám dỗ Chương 218: Cám dỗChương 218: Cám dỗ

Kết hợp với các yếu tố như đêm khuya, sâu trong rừng, quỳ lạy, tảng đá, đổ máu tươi, không khó suy đoán, những cư dân gốc của thị trấn Đá Đen này đang thực hiện một loại nghỉ lễ nào đó vào lúc này.

Hoặc là nói cúng tế.

Người phụ nữ rõ ràng đóng một vai trò tương tự như chủ tế trong việc này.

Ở bức tranh tiếp theo, phong cách vẽ tranh đột nhiên thay đổi, một con quái vật to lớn và hung dữ xuất hiện từ trên tảng đá...

Nó có một sừng nhọn và xoắn, cơ thể to khoẻ cường tráng, vây khỏe và mạnh hơn nhiều so với vây cá, lại còn có hai đôi cánh giống như cánh dơi dính trên lưng phủ đầy vảy mịn.

Điều đáng sợ hơn nữa là... cái miệng khổng lồ kinh khủng kia gần như có thể cắt đứt một người.

Đối mặt với một tên như vậy, Trần Nhiên và Giang Thành đều im lặng khác thường.

Bọn họ không xa lạ gì với nó, đã từng nhìn thấy nó một lần trước đây, chính là ở trên cánh cửa đá đầu tiên, với những hình chạm khắc ngầm tương tự.

"Anh Hách." Trần Nhiên nhìn Giang Thành, như thể nhìn thấu những gì hắn đang suy nghĩ lúc này, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nhóm người tiến vào rừng có 35 người."

Giang Thành nhìn chằm chằm người phụ nữ lớn tuổi, một lúc sau mới đáp lại: "Là 36 người, anh còn chưa tính người chết kia nữa."

"Ừ nhỉ." Trần Nhiên nheo mắt lại, mỉm cười.

Khi vào rừng có 35 người sống khiêng một người chết, sau khi ra khỏi rừng, người chết bị khiêng kia đã biến mất, trên tấm ván gỗ trống không, nhưng trong đội lại biến thành 36 người.

Kết hợp với những cảnh tượng bọn họ đã tận mắt chứng kiến gần tảng đá, tảng đá... không, nói chính xác hơn là năng lực của cảnh cúng tế này đã rất rõ ràng.

Tái sinh...

Nó có thể khiến người chết tái sinh.

Khiến cho người chết sống lại, một chuyện quỷ dị như vậy, thế mà lại thực sự xảy ra. Giang Thành có thể tưởng tượng được sự chấn kinh trong lòng của những người ngoài đã có chút kiến thức cơ bản về y học hiện đại khi vô tình phát hiện ra cảnh tượng này.

Không, phải nói là chấn động!

Điều này đã phá vỡ hoàn toàn nhận biết của bọn họ.

Để rồi tiếp theo, hạt giống tham lam trong lòng bọn họ bắt đầu bén rễ và nảy mầm.

Rất ít người có thể cưỡng lại sự cám dỗ của bất tử, và bọn họ cũng không ngoại lệ.

Những cảnh tượng tiếp theo cũng đã chứng thực cho điểm này.

Bọn họ bắt đầu tiếp xúc với những người dân thị trấn ngày càng thường xuyên hơn, rình mò xung quanh để tìm ra một số bí mật về lễ cúng tế.

Và bọn họ cũng không còn quan tâm đến việc sửa chữa con tàu nữa, mà dành toàn bộ sức lực để tìm cách khám phá bí mật của lễ cũng tế, từ đó sử dụng nó, cũng như người dân địa phương, để phục vụ cho chính mình.

Khi thời gian trôi qua, người dân thị trấn dần nhận ra rằng những người ngoài này càng ngày càng ít quan tâm đến việc rời khỏi đây, sự quan tâm của bọn họ đối với khu rừng cũng tăng lên rất nhiều.

Vì thế-

Xung đột... là không thể tránh khỏi đã xảy ra.

Người kích hoạt là một đứa trẻ.

Là con của một người ngoài.

Dường như nó đang mắc một căn bệnh rất hiếm gặp, được người mẹ ôm trong lòng, đang hấp hối.

Một nhóm người ngoài cùng với phụ nữ và trẻ em đi đến tòa nhà lớn nhất và sang trọng nhất thị trấn, sau đó, một ông già bước ra khỏi tòa nhà.

Quần áo của ông già rõ ràng tỉnh xảo hơn những người dân thị trấn khác, Giang Thành nghĩ rằng ông ta chắc chắn là trưởng trấn hoặc thủ lĩnh của bộ tộc.

Trong bức tranh trước đó lẻn vào rừng lúc đêm khuya để cúng tế, chính ông già là người dẫn đầu đoàn người.

Lúc đầu, thái độ của hai bên khá ôn hòa, nhưng sau đó, tình thế chuyển biến theo chiều hướng xấu, sắc mặt hai bên ngày càng khó chịu, cuối cùng một cuộc cãi vã nảy lửa đã nổ ra. người ngoài cũng càng ngày càng đông, bọn họ lấy vũ khí từ trong thuyền ra phân phát cho mọi người, vũ khí giống như ngọn giáo phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Thứ còn lạnh hơn ánh sáng lạnh lẽo chính là ánh mắt của những người này.

Không khó để đoán rằng bọn họ hy vọng ông già sẽ sử dụng năng lực của tế đàn để giúp đỡ đứa trẻ vượt qua cửa ải khó khăn này.

Có lẽ trong suy nghĩ của bọn họ, nếu cúng tế có thể làm người chết sống lại thì việc cứu một người sắp chết không phải là vấn đề, đương nhiên tiền đề là người dân thị trấn cũng nghĩ như vậy.

Nhưng sự thật là ông già đã nghiêm khắc từ chối yêu cầu của bọn họ.

Hơn nữa, trong bức tranh sau đó, ông già có vẻ rất tức giận, chỉ vào con tàu đã sửa chữa đang neo đậu trên bờ, ý đồ của ông ta rất rõ ràng, yêu cầu bọn họ phải nhanh chóng rời đi.

Cuối cùng, đôi bên chia tay trong buồn bực.

Nhưng ngay trong đêm đó, dục vọng và lòng tham tích lũy cuối cùng cũng bộc phát.

Mặc dù số lượng người ngoài ít hơn một chút so với người dân ở thị trấn Đá Đen, nhưng vũ khí của bọn họ tỉnh vi hơn, bọn họ tạo thành một nhóm nhỏ khoảng 10 người, tay cầm vũ khí. Đầu tiên là tước vũ khí của tất cả lính canh được bố trí trong thị trấn, sau đó đuổi những người dân thị trấn đang ngủ say ra khỏi nhà, đuổi đến quảng trường trung tâm thị trấn.

Đúng, đó là quảng trường nơi đám người Giang Thành đã ăn cơm.

Chẳng bao lâu, ông già với hai tay bị trói sau lưng bị dẫn đến trước mặt người cầm đầu.

Người dân thị trấn không có vũ khí bị yêu cầu quỳ xuống, người ngoài được trang bị vũ khí đứng canh gác bên cạnh, thân phận của người giải cứu và người được giải cứu trong nháy mắt bị tan vỡ.

Ở đây không còn nạn nhân nào cần được giải cứu, chỉ có một đám cường đạo nhân cơ hội để gây chuyện.

Trong lòng mọi người đều biết, cầu xin người dân thị trấn cứu đứa bé chỉ là cái cớ, đứa trẻ có chết hay không không liên quan gì đến bọn họ, cùng lắm chỉ là vật thí nghiệm mà thôi.

Điều quan trọng là, những người tự cho mình là văn mỉnh như bọn họ, cần một cái cớ đường đường chính chính.

Cụ thể cuộc đối thoại giữa bọn họ là gì thì không thể biết được, nhưng trấn thiệt mạng, ông già cuối cùng đã thỏa hiệp.

Dưới sự dẫn đường của ông ta, một nhóm người hộ tống người dân thị trấn và tiến về phía rừng một cách hùng mạnh.

Những người ngoài tàn nhẫn dùng dây thừng xuyên qua xương quai xanh của người dân thị trấn, xâu thành hàng dài, tay cầm vũ khí và đuốc, đi từng nhóm bên cạnh để hộ tống.

Không giống như những người dân thị trấn sợ hãi, khuôn mặt của những người ngoài đều tràn đầy nhiệt huyết và khát khao, từ xa xưa, khát vọng sống của con người đã đạt đến trạng thái bệnh hoạn.

Không ai có thể thoát khỏi cái chết, nhưng vô số người đều cố gắng hết sức để thử.

Mà bây giờ... cơ hội đang ở ngay trước mắt bọn họ.

Làm sao bọn họ có thể bình tĩnh được.

Những người sùng bái khoa học đã quỳ lạy trước cú sốc do phép màu mang lại, giống như thời kỳ đen tối nhất khi thần học và khoa học luân phiên đấu tranh với nhau.

Đôi mắt của những người phụ nữ bị vu khống là dị giáo và bị trói vào cột đá nhìn nhà thờ công giáo trong ngọn lửa rực cháy.

Những kẻ đeo nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay út đã ra lệnh cho những tín đồ ngu dốt dựng những đống củi dưới chân chúng.

Bọn họ không sợ địa ngục, bởi vì đây chính là địa ngục.

Chẳng bao lâu, dưới sự dẫn đầu của ông già, bọn họ đã tìm thấy tảng đá màu trắng quỷ dị, đám đông bắt đầu trở nên bồn chồn, thứ mà vô số người hằng tìm kiếm trong đời giờ đã được bọn họ chạm tới.

Trước khi buổi lễ bắt đầu, ông già đã nhiều lần khuyên nhủ bọn họ.

Nhưng làm sao có người có thể nghe lời khuyên vào lúc này, khi một người đàn ông hung dữ và mạnh mẽ kề vũ khí vào cổ một cô bé đang run rẩy, ông già không còn cách nào khác là phải ngậm miệng lại.

Sau đó, ông ta đích thân bế đứa trẻ đang hấp hối khỏi vòng tay người phụ nữ, rồi bước đến bên tảng đá, kính cẩn đặt xuống, rồi lại đặt tay của đứa trẻ một cách chắc chắn lên trước ngực.
Bình Luận (0)
Comment