Chương 220: Dị biến
Chương 220: Dị biếnChương 220: Dị biến
Tầng tầng bóng người bám chặt vào tảng đá, người phụ nữ bí ẩn bị người đàn ông dẫn đầu đâm xuyên ngực, máu phun ra như mực, nhuộm đỏ chiếc váy trắng và đôi môi của những kẻ xâm nhập.
Không hề phản kháng, người phụ nữ chỉ thờ ơ nhìn bọn họ lao tới, dùng vũ khí trên tay chém cô ta thành từng mảnh rồi lao vào cô ta một cách thèm khát, gặm nhấm hài cốt của cô ta như một bầy sói đói.
Những người không có cơ hội lao tới chỉ có thể tụ tập xung quanh bên ngoài, liếm máu từ bên trong lan ra và chảy xuống đất với vẻ mặt hài lòng.
Tất cả những điều này diễn ra trên một tảng đá phủ màu đỏ như máu, toàn bộ bức tranh mang họa tiết giống như một bức tranh sơn dầu, trên nền màn đêm phản chiếu một tông màu u ám và thê lương.
Trần Nhiên đắm chìm trong sự ảnh hưởng của những hình chạm khắc lên tiểm thức của bọn họ với vẻ mặt thích thú. Anh ta không nghĩ hành động của người dân thị trấn có gì sai trái, nhưng điều duy nhất khiến anh ta tiếc nuối là không có nhạc nền phù hợp tại thời điểm này.
Một bức tranh mang phong cách đại chúng mang tính tôn giáo cao như vậy đã bị thất bại do thiếu nhạc nền tương xứng.
Thật là... phí phạm của trời.
Giống như buổi chiều thức dậy trên bãi biển Croatia, với làn nước trong xanh trải dài trước mặt, người phục vụ lặng lẽ bước đi với tay áo xắn cao, mọi thứ thật hài hòa và thoải mái.
Nhưng giây tiếp theo, người phục vụ với nụ cười không chê vào đâu được, đầu tiên cầm rượu vang đỏ từ Tuscany đổ lên trứng cá muối, sau đó bốc một nắm trứng cá muối bôi lên mặt bạn.
Đây chính là lý giải của Trần Nhiên về bức tranh.
Một sự lý giải như vậy hiển nhiên không phải là thứ mà một người vẫn đang loay hoay ở ranh giới ăn no mỗi ngày như Giang Thành có thể nghĩ tới.
Người phụ nữ đã bị bao phủ bởi những bóng người dày đặc, trong quá trình đó, cô ta không hề vùng vẫy, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Giang Thành buộc mình dời sự chú ý ra khỏi người phụ nữ, trong mắt phản chiếu tỉa sáng nhàn nhạt.
Ánh mắt hắn đảo quanh tảng đá, hắn không phải thợ săn, đây chỉ là bản năng sinh tồn khi hắn cực kỳ bình tĩnh.
Bức ảnh này cũng mang đến cho hắn một cảm giác khó chịu, nhưng lạc quẻ cổ quái.
Đối với Giang Thành, khó chịu chỉ là tác động của bức tranh, suy cho cùng, trong một xã hội hiện đại có quan niệm pháp lý tương đối đúng đắn, những bi kịch như ăn thịt người hiếm khi xảy ra.
Hung thủ thậm chí sẽ bị phong cho danh hiệu ác quỷ, chẳng hạn như một con quỷ ăn thịt người nào đó.
Nhưng cảm giác lạc quẻ kia lại khác, nó đại diện cho việc đang có chỗ nào đó có vấn đề.
Sau một lúc, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại.
Tìm thấy rồi...
Những người lao lên tảng đá không đúng lắm!
Không, không phải những người đó, mà là... người phụ nữ kia!
Trên tảng đá đã chật kín người, có người đang ăn thịt, trong khi phần lớn những người kém may mắn thì tụ tập ở gần đó, tham lam quỳ xuống liếm máu tươi.
Ước tính sơ bộ, trên tảng đá có không dưới vài chục người, và không dưới một trăm người tụ tập quanh tảng đá.
Toàn bộ tảng đá gần như nhuốm đỏ máu.
Máu từ đâu mà nhiều thế?
Trên tảng đá chỉ có một người phụ nữ, tính cả ông già và cô bé chết không nhắm mắt chỉ còn lại nửa thân thì cũng chỉ có ba người, làm sao có thể...
Chờ đãt
Khi ánh mắt quét qua thi thể của cô bé, Giang Thành không khỏi khựng lại, hắn nhìn thấy... khóe mắt cô bé hơi nhếch lên, khóe miệng lại càng rộng hơn.
Cô bé... vậy mà lại đang cười?
Cô bé bị xẻ đôi một cách tàn nhẫn, bị vứt thi thể trên tảng đá này lại đang cười?!
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt đột nhiên phóng đi, cho dù Giang Thành có bình tĩnh, hơi thở của hắn cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Người đàn ông bị chặt tứ chỉ vứt sang một bên, người phụ nữ bị mổ bụng, đầu bị chặt và đâm bằng giáo như chiến lợi phẩm, đầu của một ông già đứng trên mặt đất, người đàn ông bị xẻ thịt, những đứa trẻ toàn thân là máu... Khuôn mặt trắng nhợt của bọn họ nhuốm đầy máu, nhưng điều đó không cản trở những nụ cười quỷ dị kia.
Đáng sợ hơn nữa là Giang Thành có thể cảm nhận rõ ràng nụ cười này xuất phát từ trái tim.
Bọn họ không hề oán giận những người đã tàn sát mình, trái lại còn có một cảm giác tương tự như biết ơn.
Biết ơn... giết chết kẻ xâm lược của bọn họ.
Tại sao?
"Kakaka-"
Những âm thanh liên tục vang lên trong tai Giang Thành, hình ảnh trong đầu hắn bắt đầu thay đổi, kết giới màu máu xuất hiện trước đó cũng bắt đầu chậm rãi xoay tròn.
Trái tim hắn không khỏi run lên, một tin nhắn như mệnh lệnh đập vào đầu, một điều gì đó khủng khiếp... sắp bắt đầu.
Giây tiếp theo, những người trên tảng đá lần lượt ngã xuống đất, giãy giụa, lăn lộn trong vũng máu, như đang chịu đựng vô cùng đau đớn.
Mỗi một người đều há to miệng như đang gầm lên.
Nhưng cho dù khóe miệng bọn họ sắp nổ tung, Giang Thành vẫn không nghe được giọng nói của bọn họ.
Một người đàn ông trung niên co giật trên mặt đất nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, làn da trên cánh tay của anh ta từ từ sưng lên, kéo giãn, rồi lại kéo giãn... cuối cùng trở nên đỏ như máu và trong suốt.
Giây tiếp theo, một chiếc cựa xương dày đặc bộc phát ra khỏi cơ thể, một đôi cựa xương giống như vây cá lại mọc ra trên cánh tay của người đàn ông.
Dị biến lây lan như bệnh dịch, lưng của một người trông giống như một cậu bé bị xé toạc, lớp da dưới quần áo đẫm máu, cột sống lộ ra thậm chí còn dày hơn cả một người đàn ông trưởng thành.
Điều đáng sợ hơn nữa là dọc theo hai bên cột sống lộ ra, một đôi cánh với màng xương đẫm máu lại trải ra.
Đã không còn rõ đó là một cậu bé hay một con quái vật, la hét, ngã lăn trong nước máu.
Có người trên đầu mọc ra sừng nhọn, một số thậm chí còn có hai cánh tay dày đặc khác giống như chỉ trước của loài bò sát mọc dọc theo xương sườn của bọn họ.
Còn ó naười đã hoàn toàn biến thành auiái v↠cao tới 2 mét thâm chí 3 mét.
Bọn họ gầm lên, gào rú, thậm chí lăn lộn trong máu.
Trong lúc dị hóa, nỗi đau tột cùng hiện rõ, cơ thể đầy máu và chất nhầy, cắn xé lẫn nhau, trút bỏ nỗi đau và sự không cam lòng.
Giang Thành nắm chặt nắm đấm, đầu ngón tay hơi trắng bệch vì thiếu máu, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn, đây không phải là cúng tế, đây là... tiến hóa!
Giống như Gamayya đến thiên sứ.
Nhưng điểm khác biệt là bọn chúng tiến hóa hoàn toàn không có quy luật và mục đích, từ góc độ tiến hóa, hầu hết những thứ trên chúng đều là hàng bị lỗi.
Nó hoàn toàn không phù hợp với khả năng sinh tồn cơ bản nhất của sinh vật.
Ý nghĩa sự tồn tại của chúng dường như chỉ là một sự thách thức đối với một loại quyền lực nào đó, để cho giáo hoàng nhà thờ và những người tự nhận là chính nghĩa và chính thống khác thấy rằng các cánh đồng Shura vẫn tồn tại trên thế giới.
Sau khi sương mù màu máu tan đi, những kẻ xấu xí này bắt đầu chia thành từng nhóm nhỏ chạy về phía rừng rậm, tuy to lớn nhưng động tác lại vô cùng vụng về, giống như trẻ con mới biết đi.
Chẳng mấy chốc, tất cả đều biến mất gần tảng đá.
Giang Thành nhìn chằm chằm vào hướng ngược lại với hướng khởi hành của bọn họ, đó là... hướng đối diện với biển.
Cảnh tượng mà người phụ nữ lớn tuổi miêu tả lập tức hiện lên trong đầu, mấy con tàu bị tấn công không thể giải thích được, và đội đặc nhiệm trên tàu của người phụ nữ lớn tuổi được trang bị vũ khí đến tận răng.
Ngoài ra còn có cuộc trò chuyện qua điện báo còn lại của thuyền trưởng sau vụ tấn công.
Anh ta hét lên: "Là địa ngục! Cửa địa ngục... mở rồi!"
Hóa ra... là thế.