Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 221 - Chương 221: Uy Hiếp

Chương 221: Uy hiếp Chương 221: Uy hiếpChương 221: Uy hiếp

Tấn công con tàu của đám người người phụ nữ lớn tuổi, chính là những thứ này.

Trên biển lúc đêm khuya, những thứ xấu xí và hung dữ này từng đàn từng lũ tấn công các tàu thuyền đi qua, chỉ dựa vào bộ dạng trông như thế này của bọn chúng, nếu như không ăn thịt người thì thật quá có lỗi với tướng mạo của bọn chúng.

Tàu thuyền thông thường gặp phải bọn chúng, rất khó có thể trốn thoát.

Mặc dù trông vụng về trên cạn nhưng hầu hết bọn chúng đều là động vật lưỡng cư hoặc thậm chí là động vật sống dưới nước tùy theo phạm vi tiến hóa của chúng.

Ở dưới biển, những thứ này dựa vào hình dáng và cơ bắp cường tráng của chúng, chắc chắn cũng có rất ít đối thủ.

Hắn thậm chí còn nghỉ ngờ liệu đạn súng trường cỡ nòng thông thường có thể gây ra mối đe dọa chí mạng đến những thứ này hay không.

Hãy tưởng tượng những thứ này lẻn vào mạn tàu trên vùng biển tối đen như mực, lúc này bọn chúng đột nhiên xuất hiện trước mặt thủy thủ đoàn, đoán chừng... phản ứng của bọn họ chắc cũng giống như vị thuyền trưởng.

Nghỉ ngờ những thứ xấu xí và to lớn này đến từ địa ngục, từ đó hét ra câu - "Cánh cổng địa ngục đã mở!"

Có phải là địa ngục hay không thì Giang Thành không rõ, nhưng hắn biết rõ, mình sẽ gặp rắc rối rồi.

Trong bức tranh tiếp theo, bọn họ nhìn thấy mặt trời và mặt trăng đảo ngược, thủy triều không còn đều đặn, nước biển tràn vào, toàn bộ thị trấn Đá Đen rơi vào một đại dương rộng lớn.

Tế đàn đó hoàn toàn không phải là bảo địa để người chết tái sinh gì hết, đó là một nơi đầy rẫy những lời nguyền rủa chết chóc!

Những kẻ xâm nhập tội nghiệp đó cuối cùng đã phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình!

Cạm bẫy!

Đầu là cạm bẫy!

Dần dần, những thứ mà trước đây nghĩ không thông suốt cũng đã liên kết được với nhau, hắn vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp những Người đàn ông ăn mặc cổ quái, trông giống như một thầy tế đã từng nói một đoạn như thế này -

"Bị tước đoạt ánh sáng, rơi vào bóng tối vĩnh hằng, bạn sẽ bò trong đống đổ nát ngoằn ngoèo và hiểm trở, bầy rắn độc sẽ vây quanh và gặm nhấm thể xác tàn tạ của bạn, bạn có thể cảm thấy đau đớn, nhưng sẽ không chết, linh hồn của bạn được giữ trong thân thể vĩnh viễn, giương mắt nhìn nó thối rữa, nhưng bạn lại không thể làm gì được, chỉ có thể quỳ lạy dưới ngai vàng của nó, cầu nguyện sự tha thứ từ nó, những kẻ phản bội trước đây đã dùng máu..."

Bây giờ nghe lại, đây hoàn toàn chính là những lời tự thuật của các nạn nhân.

Bọn chúng bị phong ấn trong thể xác của quái vật, sống một cuộc sống bẩn thỉu không nhìn thấy ánh sáng ban ngày, chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm với hy vọng cầu nguyện được nó tha thứ.

Từ đó giải thoát.

Còn ở trên thị trấn Đá Đen, người đàn ông tóc vàng mượn men rượu, thầm chửi rủa, nói: "Giống như một đám bò sát biển xấu xít"

Đó không phải là điều bọn họ đang nói tới chính mình sao?

Những người dân thị trấn hiện đang sống ở thị trấn Đá Đen chính là những kẻ xâm lược đã từng giết chết người dân bản địa.

Nhưng vì lời nguyền rủa, bọn họ đã biến thành bộ dạng không người không quỷ, hơn nữa chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, mong muốn duy nhất của bọn họ chính là hóa giải lời nguyền.

Giang Thành nheo mắt, suy đoán thêm bước nữa, bọn họ rất có khả năng là đến tự sát cũng không thể làm được.

Đồng thời, sự quỷ dị trên các tác phẩm điêu khắc bằng đá ở tầng một của tòa nhà cũng đã có ngọn nguồn. Thông qua những phán đoán đối với các hiện tượng, Giang Thành đã có thể chắc chắn những tác phẩm điêu khắc bằng đá không phải là vật chết.

Mà là sống.

Lương Long rất có thể đã bị tấn công bởi những tác phẩm điêu khắc bằng đá đó.

Kể từ sau khi bọn họ đến nơi này đến hiện tại, những tác phẩm điêu khắc bằng đá đã bắt đầu dần dần khôi phục, lúc đầu còn không có biểu hiện rõ ràng, nhưng bây giờ tình thế hiển nhiên đã nguy cấp hơn rất nhiều.

Khi nhiệm vụ dần đi đến hồi kết, những tác phẩm điêu khắc bằng đá bắt đầu hồi einh trên auv mê lớn. những tác nhẩm điêu khắc bằna đá đá... rõ ràng là những tên ở thị trấn Đá Đen.

Về lý do tại sao bọn chúng lại biến thành tác phẩm điêu khắc bằng đá, và tại sao chúng lại xuất hiện ở đây thì tạm thời vẫn chưa rõ.

Trước kia mỗi lần Giang Thành đi qua tầng một đại sảnh đều cảm nhận được một số ánh mắt không rõ nguyên nhân, hắn cũng đã nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, nhưng lúc đó bị hạn chế bởi không có manh mối, cho nên trong lòng còn rất mơ hồ.

Phải đến sau khi Lương Long biến mất, câu trả lời cho câu hỏi này mới xuất hiện.

Trên mảnh đá hắn nhặt trước đó còn sót lại một ít chất nhầy có mùi tanh, mùi tanh của sinh vật biển.

"Anh Hách." Giọng nói của Trần Nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Thành, hắn chuyển sự chú ý sang đối phương, Trần Nhiên mỉm cười nói: "Vì vậy... anh nghĩ thế nào?"

Anh ta dang hai tay ra, trông hoàn toàn có vẻ thờ ơ lơ đãng, nhưng sự sắc bén trong mắt là không thể giả tạo được.

Anh ta đang tìm kiếm sơ hở.

Cuộc gọi vừa rồi chỉ là thăm dò mà thôi, nếu như đoán không lầm thì Trần Nhiên cũng vừa thoát khỏi ảnh hưởng của lực lượng chưa biết đó.

Nếu không thì anh ta đã sớm ra tay với mình rồi.

Không thể nào đợi đến bây giờ.

"Nghĩ thế nào là thế nào?" Giang Thành bình tĩnh lại tâm thần, hỏi ngược lại.

Trần Nhiên cười toe toét, không che đậy nữa mà nói thẳng: "Tô Tiểu Tiểu đã chết rồi, Tô An cũng đã bị chị ta... , hiện tại chỉ còn lại ba người chúng ta."

"Nhưng anh đã từng nghĩ, đường sống trong nhiệm vụ lần này là gì chưa?"

Giang Thành lạnh lùng nhìn anh ta, không hề trả lời, hiển nhiên là đang đợi anh ta nói tiếp.

Trần Nhiên cũng không ngại ngùng, nhún vai tiếp tục: "Theo ý kiến của tôi, đường sống trong nhiệm vụ lần này có hai bước, bước đầu tiên tương đối đơn giản, chúng ta..."

Anh ta cười cười, chỉ vào người phụ nữ lớn tuổi đang rúc trong góc, thẳng thừng nói: "Chúng ta giết chết chị ta, chị ta là một trong những mối đe dọa trong nhiệm vụ, ít nhất chúng ta có thể chắc chắn Tô An, thậm chí "Dựa trên kinh nghiệm trước đây, việc loại bỏ mối đe dọa thường là chìa khóa để giải quyết thế cục."

Nói xong, Trần Nhiên đột nhiên dừng lại, hai tay đút vào túi quần, hơi nghiêng đầu, nheo mắt lại, vẻ mặt rất khoa trương nhìn chằm chằm Giang Thành.

Giang Thành hất hất cằm: "Tiếp tục." Hắn nói: "Tôi muốn nghe xem bước thứ hai của anh Trần là gì."

Trần Nhiên nhếch mép cười, khóe miệng giương lên đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu: "Bước thứ hai này." Anh ta lè lưỡi, tham lam liếm qua môi: "Có thể sẽ phiền phức hơn một chút."

"Anh nói đi." Giang Thành gật đầu: "Tôi đang nghe đây."

"Bởi vì manh mối không đồng nhất, không ai có thể chắc chắn việc giết chết người phụ nữ lớn tuổi sẽ mang đến ảnh hưởng gì với chúng ta, có thể nhiệm vụ sẽ kết thúc, hoặc cũng có thể không." Anh ta cười: "Đặc biệt là... đối với người đó của đối thủ."

"Cho nên ba người chúng ta nhất định phải chọn một con chuột bạch làm thí nghiệm, giống như Tô Tiểu Tiểu vậy: "Giang Thành sờ sờ cằm, hừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Là như vậy sao, anh Trần?"

"Anh Hách thật thông minh." Trần Nhiên mỉm cười nói.

"Vậy anh Trần cảm thấy trong ba người chúng ta, ai xứng đáng với nhiệm vụ quan trọng này?" Giang Thành hỏi rất trịnh trọng, cố ý hạ giọng, tựa như... không muốn có người thứ ba ngoài hai người nghe thấy.

Trần Nhiên nheo mắt lại, sau đó giơ tay chỉ vào vị trí cửa đá.

Hiển nhiên, tên mập chính là con chuột bạch tốt nhất, anh ta ngoan ngoãn nghe lời, tuy rằng nhát gan, nhưng chỉ cần bác sĩ yêu cầu quyết liệt, tẩy não một chút, đoán chừng chuyện này sẽ không khó khăn gì.

Giang Thành sờ sờ cằm, vừa tự cho phép gật gật đầu, dường như cảm thấy đề nghị này cũng không tồi: "Như vậy cũng tránh việc hai anh em chúng ta xung đột với nhau."
Bình Luận (0)
Comment