Chương 222: Phục hay không
Chương 222: Phục hay khôngChương 222: Phục hay không
Nói xong Giang Thành chủ động đi về phía cửa đá, vừa đi được hai bước, hắn đã quay đầu lại, nhìn Trần Nhiên nói: "Anh Trần không cùng đỉi xem ư?"
Trần Nhiên liếm liếm môi, cười nói: "Nếu như anh Hách chịu bỏ tay ra khỏi túi áo thì tôi cũng không ngại đi cùng anh."
Giang Thành nghĩ ngợi một hồi, chép chép miệng, miễn cưỡng đồng ý nói: "Như thế này à."
Hắn chậm rãi rút tay ra khỏi túi, dưới cằng tay cân đối của hắn, có một con dao găm gỗ.
Trần Nhiên không khỏi bật cười.
Giang Thành cũng vậy.
Hai chàng trai trẻ rất đẹp trai nhìn nhau và mỉm cười trong căn phòng chỉ được thắp sáng bởi ngọn lửa ở giữa.
Ánh lửa phản chiếu hai bóng người trên tường, theo cơn gió từ đâu thổi vào, những bóng người đó khẽ run lên, khung cảnh trong chốc lát thậm chí có chút mơ hồ.
"Đừng bận tâm." Giang Thành hơi cử động vai, cầm ngược con dao, lắc lắc nói: "Con dao này là do Tô Tiểu Tiểu tặng cho tôi, nguyên nhân có lẽ là cô ấy đã luôn yêu thầm tôi, không muốn tôi xảy ra chuyện."
Ánh mắt Trần Nhiên hơi lay động, một lát sau, mới khẽ hỏi: "Hai người trước đây... từng quen nhau?"
"Cũng không phải." Giang Thành lắc lắc đầu, trong mắt hắn toàn là diễn kịch: "Chỉ là một đoạn nhân duyên sương sương thôi, anh Trần có thể không biết rõ con người tôi."
Hắn hơi nghiêng người về phía trước, cố ý giả vờ thần bí, nhỏ giọng nói: "Tôi không thích phụ nữ quá chủ động, tôi thích thụ động."
Hắn nuốt khan, tiếp tục nói với giọng điệu ti tiện: "Nam nữ đều được."
Khẽ nheo mắt lại, Trần Nhiên đợi một lúc mới gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Giang Thành kinh ngạc trợn to hai mắt: "Anh hiểu cái gì? Anh không phải muốn..." Hắn há miệng thành hình chữ O, ánh mắt không ngừng nhìn lên nhìn xuống trên người Trần Nhiên.
Một lúc lâu sau, Trần Nhiên mới lên tiếng: "Anh Hách, không xem xét lại lời đề nghị của tôi sao?"
"Tâi eñna không có cách nào mà" Giana Thành rất vô lai xòe hai †av ra: "Vậy quan hệ giữa tôi và tên mập anh cũng biết rõ rồi, anh nói làm thế nào để tôi giúp anh châm chước đây."
"Hay là..." Giang Thành nuốt nước bọt, thận trọng dò hỏi: "Anh Trần, anh... anh ở với tôi hai đêm trước, để tôi kiểm tra hàng trước đã?"
Trần Nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi rút hai tay từ trong túi ra: "Thôi không làm phiền anh Hách nữa." Anh ta cười nói: "Xem ra vẫn là giải quyết cả hai người có vẻ đơn giản hơn một chút."
"Ờ-huh”
Khi Trần Nhiên từ từ mở tay ra, Giang Thành đột nhiên tỏ ra xấu hổ, hắn nhìn thấy... trong hai tay của đối thủ đều có một con dao găm, tay nghề và chiều dài rõ ràng là tốt hơn con dao trong tay hắn.
Để so sánh thì cái trên tay hắn trông giống như hàng bày bán rong trên đường phố.
"Chờ đã!"
Chỉ một giây trước khi Trần Nhiên chuẩn bị tấn công, Giang Thành đột nhiên chịu thua.
"Tôi có một đề nghị." Hắn chính trực nói: "Tôi nghĩ anh và tôi đều là những người đàn ông tốt bụng và bốc lửa hiếm có trên đời, vì vậy tôi đề nghị tất cả chúng ta hãy vứt bỏ vũ khí trong tay đi."
"Đánh tay không thì thế nào?" Giang Thành hét lên: "Chúng ta hãy giải quyết bất đồng bằng cách nam tính nhất."
Trần Nhiên phớt lờ hắn, trực tiếp tấn công.
Anh ta đã được học một cách có hệ thống từ một bậc thầy, người đã cống hiến hết mình cho việc nghiên cứu kỹ thuật đâm của sát thủ, vì vậy nắm bắt được một cách hoàn hảo sức mạnh và thời điểm của những cú đâm gần.
Mà trong trận đấu tay đôi ngày xuất ngũ, anh ta đã đâm mù hai mắt của người thầy.
Anh ta vẫn còn nhớ những lời cuối cùng của người thầy khi quỳ trên sàn nhà đầy máu, ông nói rằng chỉ có cái chết mới là đích đến cuối cùng của sát thủ, ông cảm ơn người đệ tử yêu quý vì đã chỉ hủy hoại đôi mắt của mình.
"Tạm biệt."
Trước khi đóng cửa phòng riêng của giáo viên, Trần Nhiên khom người nói.
Anh ta hoàn toàn tự tin khi đối phó với Giang Thành, nhưng anh ta dự của bọn họ sau khi nghe lời đề nghị hơn.
Chính là một con mồi đáng thương.
Bọn họ cần học cách tôn trọng, quyết tâm nhượng bộ mọi thứ khi đối mặt với sinh mạng.
Sự hiểu biết của anh ta về giáo dục cảm hoá rất đơn giản và thực tế, anh ta không bao giờ cố gắng dùng lời nói để tác động đến bọn họ, anh ta không có thời gian, sự kiên nhẫn cũng có hạn, anh ta quen với việc trực tiếp hủy hoại thể xác, ý chí và tinh thần của họ hơn.
Chỉ trong sự hủy diệt mới có thể có tái sinh.
Chỉ bằng cách này mới sạch sẽ triệt để.
Anh ta không bao giờ hy vọng người đàn ông trước mặt này sẽ phản bội đồng đội của mình ở bên ngoài, nói ra đây chỉ là một niềm an ủi cho đỡ nhàm chán, đồng thời cũng muốn thử xem người đàn ông trước mặt có thể mang đến cho anh bao nhiêu bất ngờ.
Trên người hắn, anh ta vậy mà lại ngửi thấy một loại mùi vị đặc biệt hiếm có.
Trần Nhiên cười toe toét, đó là... mùi vị của Đỏ Thẫm.
Hắn là người có đủ tư chất để làm môn đồ.
Trong cuộc chiến, người đàn ông tự xưng là Hách Soái càng ngày càng mang đến cho anh ta nhiều bất ngờ hơn, hắn rất mạnh mẽ nhưng hiểu biết về dao găm rõ ràng là không đúng chỗ.
Những bước đi dưới lực đẩy của chân không thể theo kịp.
Cán cân thắng thua đã được xác định ngay từ đầu, nhưng chỉ là có chút phiền toái, anh ta rất nhân từ, để lại vết thương trên tay chân đối phương, nhát cuối cùng khắc lên trên mặt.
Không sâu, nhưng vẫn có máu chảy ra từ từ.
Áo gió được vứt đi, Trần Nhiên tra dao vô cùng tao nhã, hai bên thắt lưng có vị trí để nhét dao găm vào.
"Anh Hách." Trần Nhiên nghiêng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt như cười như không: "Bây giờ anh vẫn có cơ hội cân nhắc đề nghị trước đó của tôi."
Anh ta mỉm cười dịu dàng, nói: "Thỏa thuận giữa chúng ta vẫn còn hiệu lực."
Giang Thành dựa vào tường, hắn không bị thương nặng, nhưng đây chỉ là do đối phương không cố gắng hết sức mà thôi, tay phải cầm dao găm của hắn hơi run rẩy, con dao trên cánh tay phải cắt chính xác các cơ mà hắn dùna đề cầm dao. "Huh-" Hắn thở dài một cái.
Trần Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đẹp tựa như biết nói.
"Anh chờ tôi một lát." Giang Thành ho khan hai tiếng, cổ họng như bị đờm chặn lại: "Chỉ 10 phút."
Trần Nhiên khẽ lắc đầu: "Không được."
"Vậy thì... 5 phút?"
"Một phút cũng không được." Trần Nhiên nhìn hắn, thở ra nói: "Anh Hách, anh phải đưa ra lựa chọn ngay bây giờ, là anh sẽ là con chuột bạch, hay là anh mập bên ngoài."
"Ổ." Anh ta mỉm cười: "Anh đừng nghĩ đến việc đợi anh mập ở ngoài đến cứu, một mình phiền toái của anh ấy chỉ sợ cũng đủ nhiều rồi."
"Ý anh là bức tranh dưới đất bên ngoài." Giang Thành dựa vào tường, thở dốc nói: "Anh nên từ bỏ việc đó đi, tôi đã hủy nó rồi."
"Bởi vì anh dùng nhiên liệu ở đây, anh ấy có thể sẽ rơi vào ảo giác trong chốc lát, nhưng sẽ không quá lâu." Bởi vì duỗi thẳng tay ra sẽ đau, nên Giang Thành đổi thành hất hất cằm, ra hiệu cho Trần Nhiên nhìn vào ngọn lửa ở giữa.
"Chắc là cũng tương đối rồi." Sau một giây, Giang Thành bỗng nhiên thẳng lưng, ngẩng đầu, lớn tiếng tự tin nói với Trần Nhiên: "Bại dưới tay Hách Soái tôi, anh có phục hay không?"