Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 228 - Chương 228: Quen Thuộc

Chương 228: Quen thuộc Chương 228: Quen thuộcChương 228: Quen thuộc

Những "người dân" của thị trấn Đá Đen đã từ bỏ việc giả vờ, bắt đầu tàn sát những người sống sót trong nhiệm vụ một cách tàn bạo nhất.

Tên mập chưa bao giờ nghĩ mình có thể chạy nhanh đến thế.

Tất cả những tác phẩm điêu khắc bằng đá đó... toàn bộ đều đã sống lại!

Hơn nữa còn kết hợp với những "người dân" đang chạy tới khác, ẩn nấp mai phục, treo ngược mình trên nóc đại sảnh tầng một của tòa nhà, từng bước chờ đợi con mồi đến gần.

Hiệu quả của tòa nhà như một khu vực an toàn đã biến mất, đó là lý do tại sao bác sĩ nhất quyết xông ra ngoài.

Tiếng móng vuốt sắc nhọn, tiếng đập cánh và các loại âm thanh tạp nham theo sát phía sau, tên mập muốn quay đầu lại nhìn xem, nhưng lại không dám.

Anh ta sợ sau khi thực sự nhìn rõ những thứ quỷ đó, sẽ mất đi bản năng sinh tồn.

Những con quái vật xấu xí đó không vụng về như lúc đầu đã thấy, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, cắn xé phía sau hai người như một bầy sói.

Mãi cho đến khi lao vào trong rừng, được cây cối che phủ thì tình hình mới khá hơn đôi chút.

"Bác sĩ, những hạn chế mà tòa nhà áp đặt đối với bọn chúng đã biến mất rồi." Tên mập thở phì phò, sắc mặt trắng bệch như xoa một lớp sơn.

Giang Thành đang ở phía trước tìm đường, đẩy bụi cây rậm rạp sang một bên, vẻ mặt quái dị, ánh mắt càng kì lạ hơn, như đang do dự cái gì đó, khiến cho tên mập cảm thấy rất bất an thấp thỏm.

Xung quanh liên tục có những âm thanh cọ xát và cành cây gãy liên tục, những thứ quỷ đó cũng đã lao vào khu rừng cùng với bọn họ.

"Bác sĩ." Tên mập đi dọc theo con đường Giang Thành mở ra, anh ta dừng lại, miệng hơi hé mở rồi lại ngưng, dường như muốn nói điều gì nhưng lại không biết nên nói thế nào.

"Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi." Giang Thành nói mà không quay đầu lại: "Nếu quá muộn, thì không có cơ hội nữa đâu."

Nghe vậy, tên mập không còn do dự nữa, hạ giọng nói: "Bác sĩ, tôi đang nghĩ, nếu như tác dụng hạn chế của tòa nhà đối với bọn họ đã không còn, vậy thì tại sao vừa rồi ở đại sảnh bọn họ không ra tay?" Anh ta nuốt nước bọt, bên tai vang lên tiếng "xào xạc" buộc mình phải tăng tốc độ: "Nếu như lúc đó bọn họ ra tay, tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn sẽ không có cơ hội chạy vào trong rừng."

Con đường Giang Thành chọn rất dốc, như vậy thứ nhất là có thể ẩn nấp rất tốt, thứ hai, xét hình dáng cơ thể của những thứ quỷ đó thì có vẻ như chúng không giỏi leo trèo.

So với việc truy đuổi trên vùng đất bằng phẳng, lợi thế lớn hơn của bọn chúng chắc hẳn là ở trên biển.

Giang Thành đi phía trước cẩn thận thăm dò đường đi, giẫm phải chỗ trũng, xác định có thể chịu được lực lượng của mình, sau đó tiếp tục đi lên phía trên: "Là đi săn." Hắn mở miệng nói.

"Đi săn?" Tên mập sửng sốt.

Từ này không xa lạ với anh ta, khi còn rất nhỏ, anh được ông bà ngoại nuôi dưỡng ở một huyện nông thôn nhỏ, mỗi buổi chiều ấm áp, ông nội đầu tựa vào chiếc ghế xích đu gãy bằng mây, một bên vừa nheo mắt nghe đài radio kể chuyện, một bên vừa nhìn anh chơi đùa.

Lúc phấn khích còn tóm anh đến bên cạnh, kể cho anh nghe một số điển cố lịch sử mà tự mình cho là rất thú vị, mặc dù lần nào anh cũng rất kháng cự.

Nhưng cứ lặp đi lặp lại, thực sự đã dạy cho anh ghi nhớ ra rất nhiều thứ.

Đi săn là một trong số đó.

Khi nhắc đến các hoạt động quy mô lớn mà hoàng thất cổ đại tham gia, đi săn có tỷ lệ lên hình cực kì cao, bất luận là vương triều trung nguyên, hay là những người du mục phương Bắc, đầu làm không biết chán.

Đây là môn vận động có rất nhiều người tham gia.

Cụ thể hơn là xua đuổi dã thú ở một khu vực nhất định đến một nơi thông qua vòng vây, sau đó tập trung bắn giết.

"Bọn họ muốn đuổi chúng ta tới gần tảng đá sao?" Tên mập kinh sợ hỏi, điểm này không hề khó đoán.

"Trừ lý do đó ra, tôi không nghĩ ra nguyên nhân nào khác." Mấy vết dao trên người Giang Thành đã hạn chế nghiêm trọng khả năng di chuyển của hắn, đặc biệt là bụi rậm thỉnh thoảng lại cào xước các vết thương ra.

"Bác sĩ, tôi thấy việc đi săn mà anh nhắc đến không có vấn đề gì, nhưng tôi luôn cảm thấy bọn họ..." Tên mập suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Mục đích của bọn họ không đơn giản chỉ là giết chúng ta." Thành: "Bác sĩ." Tên mập đột nhiên nói: "Cảnh tượng này... anh không cảm thấy quen sao?"

Động tác dưới chân Giang Thành ngưng lại, hắn chậm rãi hạ người xuống, dùng tảng đá bên cạnh chặn người mình lại, sau đó quay người nhìn về phía tên mập: "Nói tiếp đi."

"Anh còn nhớ cảnh tượng trước đó mà chúng ta đã nhìn thấy ở gần tảng đá không?" Tên mập không dám chậm trễ, nói rất nhanh.

"Ý anh là... những kẻ xâm lược đó áp giải những người dân bản địa của thị trấn Đá Đen..."

Tên mập liếm môi, gật đầu với bác sĩ: "Đúng, bác sĩ anh hãy nghĩ thử xem, những kẻ xâm lược đó đã tập hợp những người dân bản địa lại với nhau, sau đó đuổi bọn họ từ thị trấn vào rừng, cuối cùng dừng lại ở gần tảng đá..."

"Có phải... rất giống với tình huống hiện tại của chúng ta không?" Tên mập nhắc nhở.

Suy nghĩ một lát, Giang Thành ngẩng đầu nhìn về phía tên mập, trong mắt hắn có gì đó mà anh ta không hiểu lắm: "Anh nói đúng." Giang Thành gật đầu: "Mục đích giữa hai bên hẳn là nhất quán, nếu không sẽ không thể giải thích được."

Sai khi nấp sau phiến đá, tên mập nhìn qua khe hở trong bụi cây, cố gắng tìm xem đám quái vật đang truy đuổi ở đâu, sau đó thở dài: "Nhưng tôi không biết âm mưu của bọn họ là gì."

Giang Thành dựa vào phiến đá, âm thanh "xào xạc" xung quanh khiến hắn cảm thấy khó chịu, nhiệm vụ sắp kết thúc, bầu không khí quái dị trong rừng càng mạnh hơn trước rất nhiều.

Thậm chí đã có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn ở một mức độ nhất định.

Nhưng xem ra... hắn ngẩng đầu lên, tên mập trước mặt đã khá hơn nhiều, tuy rằng trông anh ta đang rất sợ hãi, nhưng đầu óc lại minh mẫn hơn trước.

Hành động đi săn cách nhau cả trăm năm, nếu như nói trong này không có mối liên hệ nào, hiển nhiên là không thể, nhưng... trong đôi mắt của Giang Thành không ngừng lóe lên ánh sáng.

Liên hệ... rút cuộc là ở đâu?

Vẫn còn đường sống...

Nhiều manh mối khác nhau hiện lên trong đầu hắn, bọn chúng được chia thành các bê nhân khác nhau œahén lai với nhau tích hữn những phần tạm thời vô nghĩa đã bị loại bỏ, những phần mới lại được tỉnh chế.

Cho đến khi... một khuôn mặt đầy máu tươi xuất hiện trong tâm trí hắn.

Khung cảnh đột nhiên đóng băng.

Đó là khuôn mặt của một cô bé, cũng không được coi là quá đẹp, nhưng cũng không tầm thường, khuôn mặt tươi cười đầy máu tươi, thân thể bị cắt làm đôi.

Là cháu gái của ông già.

Sau đó, giống như mở cơ cấu nhả cửa trập trên máy ảnh vậy, trong đầu hắn hiện lên những khuôn mặt tươi cười đáng sợ, bọn họ không có ngoại lệ, bị tàn sát một cách tàn nhẫn, nhưng cũng không ngoại lệ, vẫn còn lại một khuôn mặt tươi cười quỷ dị.

Là những người dân bản địa đã bị thảm sát trước đó...

Bọn họ đang cười, như thể... âm mưu đã thành công vậy.

Một lượng lớn tin tức tụ tập trong đầu Giang Thành, quấn lấy nhau, gần như nổ tung, nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên yên tĩnh.

Mối liên hệ giữa hai bên... hắn đã tìm thấy rồi.

Mục đích của những con quái vật đang đuổi theo phía sau kia, hắn cũng đã hiểu rồi.

Giết chết đám người bọn họ không phải là mục đích, mục đích thực sự của những thứ quỷ đó là xua đuổi bọn họ đến gần tảng đá, bị bọn chúng giết chết, giống như... những "người dân bản địa " đã chết với nụ cười trên môi kia.

Bọn chúng chỉ muốn được giải thoát.

Luân hồi này...
Bình Luận (0)
Comment