Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 229 - Chương 229: Tạm Biệt

Chương 229: Tạm biệt Chương 229: Tạm biệtChương 229: Tạm biệt

"Anh mập." Giang Thành vỗ vỗ vai đối phương: "Chúng ta đi thôi." "

Tên mập trợn tròn mắt: "Đi đâu?"

"Tảng đá."

"Tảng đá?"

Dường như nhận ra giọng mình có hơi lớn, tên mập lập tức hạ giọng, run rẩy nói: "Bác sĩ, mấy tên đó là muốn đẩy chúng ta tới chỗ tảng đá kia."

Theo lý giải của tên mập, nếu làm theo ý muốn của những kẻ đó thì chỉ có chết.

"Đây không còn là chuyện chúng ta có thể quyết định nữa." Giang Thành nói.

Tên mập gần như không cần suy nghĩ cũng biết bác sĩ nói đúng, những tên đó đã tản ra, thành mạng lưới đang tiến về phía bọn họ, nếu không muốn bị bắt tại chỗ thì đành phải trốn vào sâu trong rừng.

Nhưng... điều này tương đương với việc tự sát từ từ.

Khi âm thanh xung quanh ngày càng dày đặc, cả hai bắt đầu di chuyển dọc theo con đường và tiến sâu hơn vào rừng.

Vài phút sau, một cái màng khổng lồ giống như loài lưỡng cư đập vào phiến đá nơi tên mập và Giang Thành từng tạm thời nghỉ chân ban nãy, móng tay sắc nhọn trên đó phản chiếu ánh sáng mờ ảo.

Một nhóm những tên cao 2,3 mét từ khắp nơi xuất hiện, vây quanh và đuổi theo bọn họ dọc theo con đường gồ ghề.

Những vũng chất nhờn kinh tởm đọng lại trên thân cây và đá khi bọn chúng đi qua.

Lại đi đến tảng đá lần nữa, không hề gặp phải trở ngại nào, lúc này tảng đá đã sạch sẽ như mới, xương trắng, thit thể, máu tươi... đều đã biến mất.

Nếu như không biết rõ tảng đá có ý nghĩa gì thì đó thực sự là một tác phẩm thủ công khổng lồ.

Toàn thân trắng toát, phần thân có vầng sáng lập lòe, tên mập chăm chú quan sát tảng đá, anh ta vậy mà lại có ảo giác tảng đá có sự sống, đang nhấp nhô lên xuống theo hơi thở.

Anh ta kiềm chế bản thân nhìn đi chỗ khác rồi quay lại nhìn bác sĩ.

Ánh mắt bác sĩ chậm rãi quét qua tảng đá, dường như đang tìm kiếm được nữa, lần lượt những sinh vật cổ quái đến khó tin xuất hiện ở gần bọn họ.

Làn da màu xanh lục đậm, một số có lưỡi dạng màng với móng tay sắc nhọn, một số có cánh phía sau, nhưng xét theo kích thước thì chúng chắc chắn không thể bay.

Lần lượt, những sản phẩm tiến hóa khiếm khuyết dường như đã lạc khỏi phòng thí nghiệm sinh học này dần dần vây quanh hai người.

Lúc này tên mập ngược lại đã bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, như muốn trút bỏ hết oán hận tích tụ suốt đường đi.

"Bác sĩ." Anh nói với một nụ cười gượng: "Không có đường nữa rồi."

"Ừm."

Bác sĩ tựa hồ còn đang suy nghĩ, nhắm mắt làm ngơ trước những tên đang càng ngày càng áp sát, tên mập không khỏi có chút tiếc nuối cho người đàn ông này, đến lúc này rồi, vẫn còn không chịu bỏ cuộc sao?

Ngay cả khi thực sự vẫn còn đường sống, đối với bọn họ mà nói, cũng vô ích.

Không có thời gian nữa rồi.

Nói ra cũng kì lạ, tên mập thực ra lại là một người rất sợ chết, không chỉ sợ chết mà còn sợ đau, có lần anh ta đang thái rau khi đang nói chuyện với bác sĩ thì vô tình bị đứt tay.

Chỉ là một vết thương nhỏ, Giang Thành có lẽ đến cau mày cũng sẽ không, nhưng tên mập thì lại không ngừng phàn nàn hồi lâu, trách cứ bác sĩ đã nói chuyện với mình.

Thế là trong số ba món ăn đã thỏa thuận ngày hôm đó, đã bị anh ta cắt đi một món.

Nhưng bây giờ, anh căn bản không có cảm giác gì, giống như đang đi du lịch hay gì đó, bình tĩnh đến mức ngay cả chính mình cũng không nhận ra.

Anh chỉ cảm thấy thật đáng tiếc.

Không phải đáng tiếc cho mình, mà đáng tiếc cho bác sĩ.

Con người này khá tốt, tuy hắn có một số khuyết điểm nhỏ nhưng hắn... là một người thực sự tốt, nhờ có hắn mà cuộc sống của mình mới có thể trì hoãn được đến bây giờ.

Anh ta thậm chí còn nghĩ rằng nếu bác sĩ không phân tâm chăm sóc cho mình, có lẽ... đã sớm rời đi từ lâu rồi.

Dù eao thì những nhân vât rắc rối như Trần Nhiên và Tô Tiểu Tiểu đầu đã đổ gục trong tay bác sĩ.

Một người như hắn không đáng phải chết, nếu có đủ thời gian, hắn có thể thật sự có thể tìm ra bí mật ẩn giấu trong ác mộng, thậm chí... phá giải được bí mật này.

Anh ta có một niềm tin không thể giải thích được đối với các bác sĩ.

Hắn không đáng phải chết, đáng chết là chính mình một người chỉ biết làm vướng chân, lại còn mặt dày nữa.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng: "Bác sĩ," anh khàn giọng nói, hai người đã ở rất gần,"có thể cho tôi biết tên của anh được không?"

Giang Thành quay mặt lại nhìn sang anh ta.

"Không có gì đâu, bác sĩ," anh ta cười gượng nói,"chỉ là đã quen biết lâu như vậy rồi, nhưng tôi vẫn chưa biết tên anh, cảm thấy rất hối tiếc."

"Tôi không có tên," Giang Thành nói,"Tôi là trẻ mồ côi."

"Vậy họ của anh..."

"Lấy đại thôi."

Tên mập: "..."

Ngoài bộ não thông minh, điều tên mập khâm phục nhất ở vị bác sĩ này chính là khả năng phá hỏng bầu không khí, vốn định sẽ chào tạm biệt hắn một cách đàng hoàng, sau đó sẽ nói vài lời cảm ơn.

Trong trí tưởng tượng của tên mập, cuối cùng bọn họ thậm chí sẽ ôm nhau chết, cảnh tượng đó rất xúc động.

Nhưng bây giờ, bị hai câu nói của bác sĩ làm mất hết rồi.

Chẳng trách là trẻ mồ côi...

Trong đầu anh ta hiện lên một số thứ nghiêm túc và không nghiêm túc, tên mập chợt nhận ra bác sĩ có ảnh hưởng rất lớn đến mình, nếu đối mặt với tình thế tuyệt vọng hiện tại, chắc hẳn đã không thể đứng dậy nổi rồi.

Chưa kể đến việc cuối cùng vẫn phải nhờ bác sĩ khuấy động mọi chuyện.

"Hả?" tên mập dường như chợt nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn bác sĩ vẫn đang nhìn quanh tảng đá, anh ta cảm thấy mọi chuyện dường như không giống như mình tưởng tượng.

Bác sĩ có vẻ như...

Anh ta lập tức nói: "Bác sĩ, có phải anh đã nghĩ ra điều gì không?" "Coi là vậy đi." Giang Thành đưa tay kéo tên mập đến bên cạnh, bởi vì những thứ giống quái vật kia càng ngày càng gần: "Tôi tìm được đường rồi, anh mập." Hắn nói.

Nghe vậy, tên mập lập tức hưng phấn, anh ta không sến sẩm nữa, cảm thấy khí lực trong người đã trở lại, năng lượng tràn đầy.

Giang Thành vẫn đang nhìn anh ta như cũ, trong mắt có thêm thứ mà tên mập không hy vọng nhìn thấy.

Chỉ chốc lát sau, tên mập mới hiểu ra: "Bác sĩ... bác sĩ." Môi anh ta run run: "Có... phải là..."

"Phương pháp của tôi chỉ có thể bảo đảm một người rời đi." Giang Thành nói: "Hai người có lẽ cũng được, nhưng có rủi ro, kết quả cuối cùng có khả năng là không ai có thể rời đi."

Hy vọng được nhen nhóm rồi lại tan vỡ, đó là sự chuyển đổi từ mất hy vọng sang tuyệt vọng, máu trên mặt rút đi, đôi môi tím tái của tên mập run rẩy không ngừng.

"Nếu như anh nói hy vọng tôi dẫn anh đi." Giang Thành ngưng một chút: "Tôi sẽ cố gắng dẫn anh rời đi, nhưng hy vọng anh hiểu, việc này rất mạo hiểm, cũng không hợp lí."

Những quái vật đó đang dần dần đến gần, thậm chí mùi hôi thối trên cơ thể chúng cũng lan ra, nhưng lúc này không ai quan tâm đến điều đó, Giang Thành nhìn chằm chằm vào tên mập, một lúc sau, hắn nói với giọng trang trọng trước đây chưa từng thấy: "Vậy nên... . ."

Tên mập cúi đầu, mấy giây sau...

"Anh đi đi, bác sĩ." Anh ta ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt lại khác với tưởng tượng của Giang Thành, mặc dù không thể che giấu vẻ u ám trong mắt, nhưng vẫn nhếch miệng cười nói: "Rất vui được gặp anh, bác sĩ."
Bình Luận (0)
Comment