Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 233 - Chương 233: Đảo

Chương 233: Đảo Chương 233: ĐảoChương 233: Đảo

"Ừm."

Giang Thành dường cũng không muốn giải thích quá nhiều về vấn đề này, nên chỉ gật gật đầu.

Đối với tên mập mà nói, có thể sống sót trở về là tốt rồi, anh ta nhìn bác sĩ, mang theo chút cảm khái hỏi câu cuối cùng: "Bác sĩ." Anh ta hắn hỏi: "Anh cũng đã nghe được tiếng ca của cá voi phải không?"

"Ừm."

"Vậy thì..." Anh ta dịch chuyển cơ thể, đến gần bác sĩ, vẻ mặt thận trọng thậm chí còn có chút khôi hài: "Vậy anh cảm thấy loạt tiếng ca của cá voi kia là do thứ gì phát ra?"

Tên mập dừng lại, vẻ mặt kỳ quái, anh ta mở miệng, nhưng giọng nói lại vô thức đè xuống: "Bác sĩ, không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy người phát ra tiếng ca của cá voi không phải là con quái vật đã ăn thịt chúng ta kia."

"Trông nó không có vẻ lớn đến thế." Tên mập tiếp tục với giọng nghỉ ngờ.

Anh mím môi nói: "Tôi đã nghe thấy tận mấy lần tiếng ca của cá voi, lần nào cũng đều vô cùng chấn kinh, nói ra có thể anh không tin, cảm giác đó giống như được truyền thẳng vào linh hồn, tôi cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể mình đang run rẩy, hơn nữa... tôi còn nghe thấy nhịp tỉm đập của cái tên phát ra tiếng ca của cá voi kia."

Anh ta dường như đang bị cuốn vào một loại ký ức nào đó, thậm chí còn không nhận ra sự thay đổi rõ ràng trên khuôn mặt của bác sĩ: "Loạt nhịp tim đập đó rất chậm, rất chậm, nhưng lại rất mạnh mẽ, tôi thậm chí có thể tưởng tượng lực nó tác dụng khi giãn nở và ép vào vùng nước sâu."

"Tôi nghĩ..." Anh ta ngẩng đầu lên, tên mập nuốt khan với vẻ mặt kỳ quái, sợ hãi nhìn bác sĩ: "Có lẽ những người ở thị trấn Đá Đen không hề nói dối về chuyện này."

"Tiếp tục."

Một lúc lâu sau, tên mập mới nghe được giọng nói của bác sĩ, không biết vì sao, giọng nói của bác sĩ khiến anh có chút bất an.

Nhưng tên mập cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ theo nội tâm suy nghĩ tiếp tục nói: "Bác sĩ, anh còn nhớ miêu tả của bọn họ về... nó không?"

Suy nghĩ của anh ta dần dần bắt đầu chảy ngược, tên mập dường như bỉ mắc ket trana môê† vòng luẩn auẩn của e1 nhủ nhân và †¡ mình nhủ nhân một cách kỳ quái.

Một mặt, anh hy vọng có thể quên đi tất cả những điều này càng sớm càng tốt, giải thoát khỏi nhiệm vụ mà mình đã thoát ra, mặt khác, thứ phát ra tiếng ca của cá voi kia lại cứ tràn ngập trong tâm trí, khiến anh luôn phải trốn tránh nó.

Giống như... mọi chuyện xảy ra ở thế giới đó... vẫn chưa kết thúc vậy.

Cổ quái, và nỗi sợ hãi sâu sắc, tất cả hòa quyện vào với nhau.

Anh ta cũng không biết mình đang mong đợi điều gì ở bác sĩ, nhưng nếu không nói ra, anh lo lắng cảm giác kỳ lạ trong lòng sẽ nghiền nát mình mất.

Anh ta không khỏi lặp lại những gì mình đã nghe trước đây, giống như những lời say rượu của những nhà thơ thời xưa.

"không ai có thể nhìn trộm chân dung của nó. Mỗi một mảnh vảy cứng trên cơ thể to lớn của nó có kích thước bằng một ngọn đồi, những chiếc răng sắc nhọn giống như những đỉnh núi dốc nhất, đứng trên hai đầu cơ thể của nó, có thể lần lượt nhìn thấy mặt trời mọc và mặt trời lặn."

"Nó là một tồn tại nằm ngoài nhận thức, người bình thường khi đứng trước mặt nó chỉ có thể bò rạp trên mặt đất..."

Bởi vì đèn không được bật nên khuôn mặt của Giang Thành ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra vài góc cạnh, đôi mắt như mực dường như còn tối hơn cả màn đêm.

Lời nói của tên mập hiển nhiên có ảnh hưởng nhất định đến hắn, nhưng không phải vì lời nói của tên mập đã soi sáng hay giải thích điều gì, mà là... nó khiến hắn nhớ tới một số chuyện mà hắn đã lựa chọn quên di.

"Còn nhớ... những gì Tô Tiểu Tiểu đã nói không?" Hắn khẽ nói.

Tên mập sửng sốt, lời nói của bác sĩ có một loại cảm giác cổ quái, tựa hồ cũng không muốn giải thích cái gì, chỉ là bình tĩnh giao tiếp.

Nhưng bác sĩ rõ ràng không phải là người như vậy.

"Bác sĩ vừa nói gì cơ?" Tên mập theo bản năng hỏi lại.

"Anh còn nhớ những gì Tô Tiểu Tiểu đã nói không?" Giang Thành nói: "Về em trai của cô ta."

"Tô An?"

Bác sĩ không để ý đến anh ta, tiếp tục lẩm bẩm: "Tô Tiểu Tiểu nói, em trai cô ta là Tô An khi ở trong rừng, đối với từng cái cây và từng tảng đá bên trong... đều đánh số theo phương thức của mình."

"Ðnga vây bác sĩ" Tân mân đán: "Tâi nhớ cô †a đã t†tna nói thế cô †a còn nói rằng trong nhận thức của em trai mình, bọn chúng... không, ý tôi là những cái cây đó, còn có từng ngọn cỏ trong rừng, đều đang không ngừng biến đổi, bọn chúng... đều còn sống."

Giang Thành lắc đầu, thở ra một hơi nói: "Tôi nghĩ điều Tô An thật sự muốn biểu đạt không phải bọn chúng còn sống, mà là bọn chúng đang không ngừng... dịch chuyển."

"Bởi vì tọa độ vị trí không ngừng thay đổi, cho nên trong nhận thức của anh ta, mọi thứ trong rừng đều khác với bọn chúng của một giây trước."

Tên mập chậm rãi mở mắt, tuy không hiểu lời bác sĩ nói, nhưng anh ta quả thực đã ngửi thấy thứ gì đó chứa đầy nỗi kinh hoàng tột độ.

Đó là... mùi của chân tướng.

"Anh đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa," Giang Thành tiếp tục nói: "Nếu như hòn đảo này là hình chiếu từ hiện thực, vậy thì trong thế giới hiện thực mà chúng ta đang sống, cũng sẽ có một hòn đảo tương tự."

Lời hắn nói không khó hiểu, đã có cái bóng thì đương nhiên sẽ có vật thể có thể tạo ra cái bóng.

Đây không phải là sự ngụy biện logic như con gà và quả trứng mà là một hiện tượng có thật.

"Nhưng nếu nó tồn tại, tại sao nó lại không được chúng ta nhận thức trong hiện thực?" Giang Thành tiếp tục: "Đừng nói là người phụ nữ lớn tuổi và đồng đội của chị ta, tôi nói cho anh biết, nếu như thực sự có một chuyện quỷ dị như vậy xảy ra, với quy mô của tổ chức đằng sau người phụ nữ lớn tuổi, cho dù có tổn thất lớn hơn nữa cũng đều có thể gánh chịu."

"Đây là một cuộc khám phá những điều chưa biết, ý nghĩa của nó, nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta."

Chắc là đã quen với bộ dạng ngả ngớn của bác sĩ, một khi trở nên nghiêm túc, tên mập lại có chút không quen, nhưng điều khiến anh ta càng không quen là đôi mắt của bác sĩ ẩn trong bóng tối, đang nhìn trộm anh ta.

Hắn dường như có rất nhiều điều muốn nói với chính mình, nhưng... vì lý do nào đó, lại không thể diễn đạt nhanh chóng được.

Có phải vì lo lắng mình quá ngu ngốc để hiểu chăng?

Tên mập không nghĩ như vậy, anh ta âm thầm có một loại cảm giác, có lẽ... có lẽ là phỏng đoán.

Bác sĩ không muốn anh ta bị hút vào vòng xoáy, vì bản thân bác sĩ cũng không thể chỉ lo thân mình trong vòng xoáy đó. "Cho nên..." Tên mập môi run run, nhưng vẫn nói ra.

"Bọn họ không tìm được hòn đảo đó." Giọng nói của Giang Thành cũng trở nên cổ quái, giọng điệu càng kì lạ hơn trước: "Người phụ nữ lớn tuổi lần đó có lẽ là lần cuối cùng bọn họ tiếp xúc với nơi này."

Tên mập trợn tròn mắt: "Không tìm được... làm sao có thể không tìm được?"

Trong ký ức của tên mập, hòn đảo này lớn đến mức có lẽ đủ để chứa một thành phố.

Là hình thức tổ chức quan trọng nhất của xã hội loài người, người đứng sau lưng người phụ nữ lớn tuổi sở hữu năng lượng và sức mạnh công nghệ ngoài sức tưởng tượng.

Hầu như mọi thứ trên hành tỉnh này đều không thể che giấu khỏi tầm mắt của nó.

"Anh mập." Giang Thành vào giây cuối cùng trước khi đóng cửa lại, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta nói: "Tôi nghĩ hiện tại hòn đảo đó đã không còn ở trên biển nữa rồi."
Bình Luận (0)
Comment