Chương 234: Nước sâu
Chương 234: Nước sâuChương 234: Nước sâu
Khoảnh khắc trước khi cửa đóng lại, tên mập vô thức muốn gọi bác sĩ, nhưng một cơn ớn lạnh đột ngột làm gián đoạn mọi thứ.
Bàn tay mà tên mập vừa giơ lên dừng lại giữa không trung.
Dù vô tình hay cố ý, một số chỉ tiết của nhiệm vụ vẫn hiện ra trong ký ức.
Anh ta vẫn còn nhớ lúc mình và bác sĩ đi dạo trên bãi biển, bác sĩ cúi xuống nhìn chằm chằm vào những vòng sóng trắng xóa, một lúc sau mới nói: "Biển này... hình như là trống không."
Chính vì câu nói này đã khiến bản thân quá sốc, nên đã bỏ qua những câu nói tiếp theo của bác sĩ.
Nhìn sóng dâng lên rồi rút xuống, bác sĩ chậm rãi nói: "Thủy triều ở đây cũng có vấn đề."
Hóa ra vấn đề không phải là thủy triều mà là... hòn đảo.
Nhịp tim tưởng chừng như vỡ tung dưới làn nước sâu cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc.
Sợ hãi, điên cuồng, bối rối và do dự, quá nhiều cảm xúc hiện lên trong mắt tên mập chỉ trong vài giây.
So với bác sĩ, anh là người giàu cảm xúc, nhưng về việc quản lý và kìm nén cảm xúc, thì còn kém hơn bác sĩ rất nhiều.
Anh ta bắt đầu cảm thấy lồng ngực thắt lại, như thể có ai đó đang ấn mình xuống đất, áp từng viên đá xanh lên ngực mình.
Lồng ngực bị bóp chặt, phổi cũng vậy, anh ta ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu thở hổn hển.
Đây có phải... vẫn là thế giới mà anh ta biết không?
Phải chăng sự quỷ dị đã xâm chiếm thế giới này, hay... vô tình, trong lúc tấm màn chưa khép lại, anh ta đã thoáng nhìn thấy hiện thực đằng sau thế giới này?
Có lẽ... thế giới đằng sau cánh cửa cũng là có thật.
Và mọi chuyện không như dự đoán của bác sĩ, mọi thứ trong thế giới bên trong cánh cửa của họ chỉ là sự lặp lại của lịch sử quá khứ.
Dù bọn họ có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi được tiến trình lịch sử...
Nhưng anh ta có thể chắc chắn rằng cánh cửa đã bắt đầu thay đổi bọn Bởi vì... tên mập một tay túm tóc, tay còn lại run rẩy giơ lên trước mặt.
Anh ta nhìn chằm chằm vào bàn tay này, một cảm giác kỳ lạ chưa từng cảm nhận được từ từ hiện lên trong lòng.
Giây tiếp theo, nó lan ra toàn thân.
Nằm thẳng trên đệm, ngoan ngoãn trùm chăn lên cằm, Giang Thành thở đều đều như không có chuyện gì xảy ra.
Hai tay hắn đặt phẳng trên ngực, chiếc chăn hơi nhấp nhô, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, như có người đang treo ngược trên đó.
Nếu như có, người đó chắc chắn sẽ có khuôn mặt giống hệt như Trần Nhiên.
"Anh Hách, anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi cũng chỉ là có một loại dự cảm, hơn nữa dự cảm của tôi trước giờ đều không đếm xuể."
"Giống như tòa nhà này, cảm giác nó mang đến cho tôi giống như là đang sống, ở bên trong giống như đang ở trong bụng một con quái vật, đè nén tôi không thể thở được."
"Dao trong tay anh, có một bữa tiệc lớn giống như tôi đây để anh thưởng thức, anh thật sự... không muốn thử sao?"
"Cơ hội không phải lúc nào cũng xuất hiện, tin tôi đi, nhân lúc nó vẫn còn trong tay anh."...
Từng lời người đàn ông nói lần lượt lọt vào tai Giang Thành.
Còn có những biểu cảm nhỏ của anh ta khi nói những điều này.
Cái miệng cười toe toét để lộ hàm răng trắng.
Anh ta kiêu ngạo và cực kỳ tự tin.
Đặc biệt là... ánh mắt khi anh ta nhìn mình chằm chằm.
Giang Thành luôn có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó.
Có lẽ đó không phải là anh ta, chỉ là một người khác trông rất giống anh ta.
Nhưng... rút cuộc là ai?
Vì sao lại dùng ánh mắt đó... nhìn mình.
Một nỗi đau không ngừng truyền đến từ sâu trong tâm trí, bóng tối dần dần che mất đôi mắt của hắn.
Hắn từ từ nhắm mắt lại. ....
Giang Châu.
Đêm khuya. Một ngôi nhà riêng hẻo lánh bên bờ sông Phú Hàn ở phía nam thành phố.
Gần cánh cửa sắt cao đóng kín, một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng trực ban chán nản lướt điện thoại.
Nằm bò bên cạnh anh ta là một con chó già đã nhiều tuổi.
Con chó già hiểu rõ bản chất con người, biết chủ nhân sống trong ngôi nhà này thích yên tĩnh hay ồn ào.
Vì vậy vào ban đêm không gây ra bất kì âm thanh nào.
Trừ khi gặp phải một số trường hợp đặc biệt.
Vì dụ như... ngay bây giờ.
Nó đứng dậy ngay lập tức sau trạng thái ngủ gật, tai vểnh lên, lông khắp người run rẩy.
Nhưng giây tiếp theo, có người dùng cuốn tạp chí cuộn lại đánh vào đầu con chó.
"Vừa vừa phai phải thôi nhá." Người đàn ông trung niên làm bảo vệ ban đêm tại một nhà riêng thậm chí còn không thèm nhìn con chó già, một tay lướt điện thoại di động, nói với giọng mắng mỏ và đe dọa: "Lần trước tao đã tin vào mày, kết quả hành động lỗ mạng, bị quản gia mắng cho một trận, lần này mày còn muốn lừa tao sao?"
"Cẩn thận, tao sẽ trộn cơm ăn hết thức ăn cho chó của mày!" Người đàn ông trung niên càu nhàu.
Anh ta vẫn rất hài lòng với công việc này, ông chủ ít việc mà lại nhiều tiền, ai lại không thích làm việc cho người như vậy?
Nếu con chó này làm hỏng công việc tốt đẹp của mình thì nó thực sự là... một con chó đáng xấu hổ.
"Gâu! Gâu!" Con chó già lao tới, đứng dậy bằng hai chân trước, đặt lên cửa và không ngừng kéo.
Điều này khiến người đàn ông trung niên sợ hãi, vội vàng chạy tới, cố gắng khống chế nó hoặc ít nhất là khiến nó im lặng.
Nhưng con chó già dường như đã phát điên, nhe răng và chảy nước dãi.
Lần trước cũng vậy.
Tuy nhiên, lần trước anh ta thiếu kinh nghiệm, tưởng có trộm vào nhà nên đã thả chó ra ngoài và cầm dùi cui đuổi theo.
Nhưng khi theo đến nơi, thấy con chó già nằm trên bậc thềm trước Cuối cùng, người quản gia đến, mắng cho cả con chó và anh ta một trận.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng người đàn ông trung niên cũng cảm nhận được một mùi vị rất kì lạ.
Không, không phải là mùi vị.
Đó là... một loại phán đoán trong tiềm thức.
Anh ta cảm thấy tòa nhà trước mặt có chút khác biệt so với trước đây.
Nhưng anh ta đã nhìn rất lâu, cũng không tìm thấy.
Người quản gia nói, nếu chuyện như thế này xảy ra lần nữa, anh ta sẽ thu dọn đồ đạc và cút đi.
Cuối cùng, chủ nhân mặc bộ đồ thể thao sáng màu đã xuất hiện.
Cô ta là một người phụ nữ có vẻ ngoài rất thanh tú, thân hình không cao, tuổi tác cũng không lớn, có thể nói là một cô gái ở độ tuổi mười tám đôi mươi.
Nghe nói bố mẹ của người phụ nữ đó đã qua đời từ rất sớm, nhưng may mắn thay họ đã để lại một khối tài sản rất lớn.
Nghe một đồng nghiệp có kinh nghiệm lâu năm hơn nói rằng người phụ nữ này còn có một đứa em trai, nhưng nghe nói cậu ấy có vấn đề về não nên rất ít khi đưa cậu ấy ra ngoài.
Ngày thường, hai chị em sống ẩn dật, nên theo thời gian, một số tin đồn khó nghe thậm chí còn lan truyền ra ngoài.
Vẻ mặt người phụ nữ vẫn lạnh lùng như cũ, không nói nhiều, chỉ bảo quản gia mau chóng xử lý sự việc, không được làm chậm trễ việc em trai cô nghỉ ngơi.
Nhưng phải đến khi người đàn ông rời đi, quay lại phòng trực ban, anh ta mới chợt nhận ra đã là 1 giờ sáng.
Nhưng người phụ nữ đang mặc đồ thể thao.
Cô ta đang vận động tập luyện gì sao?
Chỉ có một mình?
Thật là kì lạ...
Có lẽ đây là lối sống của người có tiền, anh ta quay người đóng cửa lại, đang định dạy cho con chó già rắc rối một bài học thì chợt phát hiện con chó già đã ỉu xìu, không những không sủa nữa mà còn co rúm lại dưới gầm giường.
Một mùi khai hôi hôi đặc trưng bốc ra từ dưới gầm giường.