Chương 235: Tập kích
Chương 235: Tập kíchChương 235: Tập kích
Tè rồi...
Người đàn ông trung niên nhìn con chó già đang run rẩy dưới gầm giường với vẻ mặt khó hiểu.
Không ngờ phản ứng đầu tiên không phải là dạy cho nó một bài học, mà là thuận theo cửa kính nhìn ngay vào vị trí nơi chủ nhân ở.
Dần dần, một sự nghỉ ngờ và cảm xúc kỳ lạ hiện lên trong mắt anh ta.
Vài giây sau, anh ta như đột nhiên nhận ra điều gì, đồng tử đột nhiên nheo lại, trong đôi mắt run rẩy tràn đầy sợ hãi.
Trên gác mái của một tòa nhà giống như pháo đài, trong một góc tối, một thân hình vạm vỡ cố gắng hết sức thu nhỏ mình thành một quả bóng nhỏ.
Anh ta co đầu gối lại ôm chặt lấy mình, giống như... khi người đó vẫn còn ở đây, đã làm với mình như vậy.
Nước mắt lặng lẽ rơi, đôi mắt đỏ hoe sưng tấy, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.
Anh ta đang chờ đợi, chờ đợi người ấm áp duy nhất trên thế giới quay trở lại.
"Chị..." Anh ta khàn giọng nói, khẽ nức nở.
Nếu như bị người đàn ông trung niên trong phòng trực ban nhìn thấy, anh ta sẽ phát hiện ra, bộ dáng đáng thương của người đàn ông vạm vỡ này rất giống con chó già dưới gầm giường, chỉ là thiếu đi sự sợ hãi mà thôi.
"Vù vù..."
Ngay trước khi cánh cửa sắt biến mất, cánh cửa lại mở ra giữa làn sương mù xám xịt.
Một bóng người gầy gò nhỏ bé bước ra từ cánh cửa sắt.
Trong phút chốc, đôi mắt của người đàn ông đang co ro trong góc sáng lên, anh ta đột nhiên đứng dậy, loạng choạng đi về phía bóng người đó.
Mãi cho đến khi ôm thân hình đó vào lòng, thực sự cảm nhận được hơi ấm của cơ thể tưởng chừng như vô cùng nhỏ bé trong vòng tay mình, anh ta mới cảm thấy thoải mái.
"Chị ơi..." khuôn mặt, đôi tai và mái tóc của người đàn ông vạm vỡ một cách trìu mến, rồi cười nói: "Đừng khóc nữa, chị... đã về rồi."
Người đàn ông cao như gấu lại càng khóc to hơn.
Vẻ mặt của người phụ nữ trở nên có chút bất lực, mỗi lần thoát khỏi ác mộng, hai chị em gặp lại nhau ở hiện thực đều là như thế này.
"Nếu như em còn không buông tay ra." Tô Tiểu Tiểu cười khổ nói: "Chị sẽ chết ngạt mất."
Tô An nghe vậy lập tức buông tay ra, ngồi xổm trước mặt chị gái với vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt không giấu được sự quan tâm.
Cơ thể khỏe mạnh và đôi mắt rụt rè như một con vật nhỏ tạo nên sự tương phản mạnh mẽ về phong cách.
Anh ta không những không hung dữ mà còn rất dễ thương.
Cô mỉm cười đưa tay ra, đầu tiên là nhéo mũi em trai, sau đó đưa hai tay ra xoa tóc.
Lắc đầu, Tô An cười ngây thơ.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, Tô Tiểu Tiểu rất yêu thương em trai mình, sau khi bố mẹ anh lần lượt qua đời, hai chị em nương tựa vào nhau trong biệt thự rộng lớn.
Điều này đúng trong cuộc sống cũng như trong ác mộng.
"Chị ơi." Vào đêm nữ mô tô biến mất, Tô An đang dựa đầu vào lòng Tô Tiểu Tiểu chợt sáp tới, thần bí nói với bản thân một số thứ.
Anh ta đã phải biểu đạt rất lâu, Tô Tiểu Tiểu mới hiểu, ý anh ta là, người phụ nữ lớn tuổi tượng trưng cho màu trắng pha chút xám, nhưng cái bóng của chị ta lại là màu trắng tinh khiết, thậm chí trong suốt.
Người phụ nữ lớn tuổi và cái bóng của... là hai thứ tách biệt.
Vừa đến đây không lâu, em trai Tô An đã phát hiện người phụ nữ lớn tuổi có điều gì đó kỳ lạ, nhưng Tô Tiểu Tiểu vẫn khó chấp nhận lời nói thằng thắn như vậy.
Cái bóng... làm sao điều đó có thể xảy ra được?
Và điều quan trọng nhất là... em trai nói rằng, mình không cảm thấy bất kì ác ý nào từ cái bóng trong suốt.
Đây cũng là lý do cuối cùng cô quyết định để em trai ở lại một mình.
Nhưng... điều khiến Tô Tiểu Tiểu thực sự sốc, thậm chí tuyệt vọng chính là đoạn biểu đạt tiếp theo của em trai. Tô Tiểu Tiểu nhìn em trai bằng ánh mắt kỳ lạ cho đến khi anh ta gật đầu chắc chắn.
Lập tức, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy sau lưng một cơn ớn lạnh.
Cô sợ hãi trước câu nói của em trai.
Nỗi sợ hãi chưa từng có lan tràn trong cơ thể, cô cúi đầu nhìn chằm chằm vị trí dưới chân, bắp chân thon dài thằng tắp đang run rẩy bất thường.
Cô cố gắng hết sức để kìm nén, hy vọng có thể lấy lại quyền kiểm soát cơ thể này trước khi có ai nhận ra sự bất thường ở đây.
Nhưng hiển nhiên là cô đã thất bại, lúc này cô bị Trần Nhiên đang nheo mắt trong bóng tối nhìn chằm chằm.
Theo những gì em trai nói, lúc này họ đang ngồi trên người của một vật thể khổng lầ.
Và điều đáng sợ nhất là nó còn sống, có ý thức và có sinh mệnh!
Bởi vì... trong tiểm thức của em trai, nó tượng trưng cho màu đen.
Màu đen cũng giống như người đàn ông tên Hách Soái kia.
Khi cô hầu như không kìm nén được cảm xúc của mình, cô hỏi em trai bằng giọng bình tĩnh nhất có thể hỏi vật thể này, không, cái... vật sống này rút cuộc lớn đến mức nào.
Em trai hiếm khi thấy im lặng trong giây lát, rồi dường như đang chìm vào một suy nghĩ sâu sắc nào đó.
Cho đến cuối cùng, anh ta mới từ từ ngẩng đầu lên, dùng tay tạo ra một hoa văn cổ quái.
Một lát sau, Tô Tiểu Tiểu chớp mắt, cảm giác được một luồng khí lạnh từ dưới chân truyền đến, sau đó đột nhiên xông lên đầu.
Vì em trai Tô An không thể tiếp xúc bình thường với thế giới nên phần lớn hiểu biết của anh ta về thế giới được hoàn thiện nhờ các bộ phim giới thiệu trên truyền hình.
Theo lời nói của em trai, anh ta muốn nói là núi băng.
Núi băng khổng lồ nổi trên mặt nước.
Và nói rộng hơn, điều anh ta thực sự muốn nói là toàn bộ hòn đảo phía trên mặt nước chẳng qua chỉ là một góc núi băng của tên đó.
Thật đáng sợ...
Khi nghĩ đến quái vật khổng lồ thần bí đó, vô số phân đoạn rời rạc hiện lên trong đầu Tô Tiểu Tiểu. Một số giống như các video clip, trong khi một số khác chỉ là những tiếng rên rỉ và gầm rú vô nghĩa...
Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều mang đến cho Tô Tiểu Tiểu một cảm giác thăng trầm quỷ dị.
Thở ra nặng nhọc, cô có ảo giác như bị dìm xuống nước sâu và ngạt thở.
Xung quanh đều là nước sâu tối tăm.
Do dự, bất lực và tĩnh lặng... Cô thậm chí có thể cảm nhận được đôi mắt nặng trĩu như núi từ phía sau mình.
Tên đó đang nhìn mình chằm chằm...
Bóng tối vô tận bao trùm và xâm chiếm cô, từ linh hồn đến thể xác, sau khi bị hủy diệt, lại được đúc lại, cô dường như đã mất đi thứ gì đó, một số thứ mới bắt đầu xuất hiện trong cơ thể này... mở mắt ra.
Cô loạng choạng lùi lại, em trai Tô An vô thức muốn đỡ lấy cô nhưng bị cô thô bạo đẩy ra, dựa vào bức tường nơi cánh cửa sắt vừa biến mất, mồ hôi như tắm.
"Chị." Tô An háo hức nhìn cô, giống như một đứa trẻ không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Chị... chị mệt rồi." Loạng choạng đi về phía phòng ngủ, Tô Tiểu Tiểu nói rất nhanh.
Tô An còn chưa kịp phản ứng, Tô Tiểu Tiểu đã đẩy cửa phòng ngủ rầm một tiếng, đóng lại.
Tô An là người duy nhất còn lại trong căn phòng rộng lớn...
Không!
Không chỉ một mình anh ta!
Đôi mắt mờ mịt của Tô An đột nhiên sáng lên.
Anh ta nhìn chằm chằm vào vị trí mà chị gái vừa đứng trước đó, sau đó ánh mắt từ từ di chuyển, trên bức tường bên cạnh ... có một cái bóng gầy gẩy nho nhỏ, giống chị gái đến tám chín phần.
Giây tiếp theo, cái bóng vỡ tan thành từng mảnh.