Chương 237: Tít tít
Chương 237: Tít títChương 237: Tít tít
"Bạn học của anh có phải đều không có kết cục tốt không?" Giang Thành hỏi.
Hắn nhớ rằng tên mập đã từng nói qua, bạn cùng bàn với anh ta say rượu lái xe tai nạn chết, bàn cùng bàn tiếp theo hai năm trước bởi vì bị cắm sừng, nghĩ không thông suốt nên đã nhảy lầu.
Nhiều năm như vậy chỉ nghe qua khắc chồng, kiểu khắc bạn học như tên mập thì là lần đầu tiên gặp.
"Bác sĩ, anh đừng nói như vậy." Tên mập duỗi ra một cánh tay từ trong chăn, gãi đầu một cách xấu hổ, sau đó lấy thu nó trở lại, gấp nó gọn gàng từ bên trong: "Tôi vẫn còn có một số bạn học đã không còn liên lạc, tạm thời còn chưa rõ tình hình như thế nào."
Giang Thành nghĩ một lát, ẩn ý sâu xa nói: "Thôi đừng liên lạc, đến lúc đó lại chết nữa, anh cũng không thể nói rõ ràng."
Tên mập: "..."
Sau khi thực hiện một vài động tác, Giang Thành đứng dậy, cởi chiếc áo mỏng trên người ra, cuộn thành một quả bóng, ném nó sang một bên.
Hắn thuộc thể hình mặc gì trông cũng gầy, nhưng cởi đồ thì có thịt, các cơ bắp được sắp xếp hợp lý đồng đều, không giống như sức mạnh bùng nổ của những người đàn ông vạm vỡ ở châu Âu và Mỹ, hắn phù hợp hơn với tính thẩm mỹ của người châu Á.
Tên mập nhìn thẳng, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Giang Thành nhìn vào chiếc gương cao nửa người, nhìn lên nhìn xuống cơ thể, hắn nheo mắt, rồi quay ngang người, vỗ vỗ vào bàn tọa rắn chắc của mình, cảm nhận phạm vỉ rung rẩy của nó, lộ ra một nụ cười bí ẩn.
Cảnh tượng hiện tại đột nhiên khiến tên mập nghĩ đến những lời đã nói, khi bọn họ ở trong nhiệm vụ trường học, bác sĩ nằm bò trên giường, cái nhìn chói mắt chiếu lên trên khuôn mặt của anh ta.
"Anh mập." Lúc đó bác sĩ nheo mắt hỏi: "Anh thấy tôi có giống một thiên sứ lười biếng không?"
Âm thầm nuốt nước bọt, tên mập cảm thấy bác sĩ ít nhiều là có vấn đề tâm lý, hắn dường như đặc biệt hài lòng với một số bộ phận trên cơ thể.
Sau vài phút, bác sĩ nhận một cuộc gọi điện thoại, tên mập nhìn thấy bác sĩ trông có rất kích động, hắn liên tục gật đầu, trong đôi mắt dường như có ánh sáng phát ra. đều là trong bộ dạng kiêu ngạo và cố chấp, anh ta rất tò mò, người phía bên kia điện thoại là ai.
Cho đến hiện tại, người có thể xử lý và khiến bác sĩ nghe lời răm rắp, anh ta chỉ thấy có một.
Bà chủ của bác sĩ, cũng chính là chủ thực sự của phòng tư vấn tâm lý này-Lâm Uyển Nhi.
Trước mặt người đẹp sườn xám, bác sĩ không có chút năng lực phản kháng nào, ngay cả bản thân mình còn bị cô xử lí, còn tiện tay thu mất mấy trăm tệ cuối cùng của mình.
Chẳng lẽ ... thực sự là cô ấy ?
Ngay khi tên mập bắt đầu động não, Giang Thành đã cúp điện thoại, tiếp theo dưới ánh mắt chú ý của đối phương, Giang Thành nhảy nhót đi đến trước bàn làm việc, tìm ra một cái chìa khóa, sau đó mở ra ngăn bên dưới cùng.
Từ bên trong lấy ra một thứ được bao bọc vô cùng chắc chắn, sau đó mở nó ra trước tên mập, bên trong ... tên mập mở to mắt nhìn.
Là một cái áo... kiểu đồng phục.
Màu trắng tỉnh khiết, còn rất mới, tương tự như đồng phục màu trắng của bác sĩ mà hắn vẫn thường mặc, nhưng rõ ràng chất liệu tốt hơn một bậc.
Phần thân trên tương đối rộng, có thiết kế thu vòng eo ở giữa, kỳ lạ là, chỉ có hai nút dọc theo viền áo.
Các cạnh của các nút được khảm bạc, kết hợp những đường viền hẹp của những chiếc tua vàng rực rỡ trên vai, tin rằng nó sẽ hoạt động tốt trên sàn nhảy hoặc trong ánh sáng mờ trong phòng riêng.
Bác sĩ vừa cài hai cái nút duy nhất, vừa dặn dò với tên mập đang ngây người ra: "Tôi phải ra ngoài một chuyến." Hắn vui vẻ lên tiếng: "Anh ở lại trông nhà, đêm có thể về muộn một chút."
"Tít! Tít!"
"Tít tít"
Tiếng còi xe dồn dập vang lên từ bên ngoài cửa sổ.
Không rõ tại sao, tên mập lại nghe ra một chút không thể chờ đợi từ tiếng còi xe.
Giang Thành đã thay quần áo xong chạy lon ton đến trước cửa, sau đó mở cửa, lao ra ngoài.
Naayv điâv tiến theo. tên mân †† ahế eâ nha bât dâv eau đó vôi vã đến vị trí cửa sổ, nhón gót chân nhìn ra bên ngoài.
Có một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc dừng ở trước cửa, phần thân thon gọn khoe vẻ đẹp nguyên bản, anh ta vừa lúc nhìn thấy bác sĩ bám vào cánh cửa, sau đó là một bước nhảy vọt, ngồi vững chãi ở vị trí ghết lái phụ.
Những chiếc tua vàng trên vai tung bay lên xuống, động tác rất sang trọng.
Đó là một chiếc xe thể thao mà tên mập không thể nhận ra nhãn hiệu, hơn nữa... biển số xe còn bị chặn bởi một tấm vách ngăn màu đen.
Bên trên ngoại trừ bác sĩ, cộng thêm cả tài xế, tổng có 4 cô gái.
Ba người chen chúc ở hàng sau, oanh ca yến hót trò chuyện rất sôi nổi với bác sĩ vừa lên xe, một người trong số họ còn táo bạo hơn, hận không thể dán cả cơ thể mình vào người hắn.
Sau đó, trong tiếng gầm của động cơ, chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đã biến mất.
Tên mập đứng trước cửa sổ, trong tâm trí anh ta không ngừng hiện lên những lời bác sĩ đã từng nói, âm thanh "ù ù" trong đầu, giống như gõ chuông vậy.
"Tối nay tôi sẽ đi làm một việc, một chuyện rất quan trọng."
"Không liên quan gì đến ác mộng, là chuyện của riêng tôi."
"Tôi là một người mẫu..."
"Tôi làm ca đêm ở KTV ... hạng đầu..."
"Nhóm cao cấp anh hiểu không? Chính là không có hẹn trước thì tôi sẽ không đi, khách hàng thông thường muốn gặp tôi khó hơn lên trời..."
Tên mập phản ứng lại, mở miệng ra là câu "wow, vãi!"
Hóa ra ... những gì bác sĩ nói đều là sự thật, chỉ là chẳng ai tin cả, bọn họ đều cho rằng đầu óc bác sĩ có vấn đề, hoặc đó chỉ là sự ngụy trang mà hắn đã sử dụng để chuyển hướng ánh nhìn.
Chú hề hóa ra lại là chính mình ...
Đêm nay, tên mập đã trải qua một cách vô cùng thấp thỏm, khi thời gian ở với bác sĩ gia tăng, anh ta đã từng nghĩ rằng mình đã nhìn thấu nội tâm thuần khiết của người đàn ông mệt mỏi vì ngụy trang.
Nhưng hiện thực đã tát cho anh ta một cái thật mạnh
Điều này cũng làm cho anh ta nhìn thấy khoảng cách giữa mình và bác sĩ.
Bọn họ không phải là người của một thế giới, hoặc thậm chí là không Vào lúc 3:30 sáng, bác sĩ kéo cơ thể mệt mỏi của trở về nhà, khi hắn mở cửa, nhìn thấy tên mập quấn chăn gục đầu xuống, cô đơn một mình trên ghế sô pha, hiển nhiên đã hơi ngây ra.
"Sao anh không đi ngủ đi?" Bác sĩ toàn thân phả ra mùi hỗn hợp của đồ uống và nước hoa nghỉ ngờ hỏi, hắn nhìn xung quanh, tiếp tục nói: "Đêm nay chắc sẽ không vào ác mộng, tần suất sẽ không cao như vậy đâu."
Hắn dường như đã uống rất nhiều rượu, nhưng thần trí thì vẫn được coi là tỉnh táo.
Bởi vì bật đèn, vậy nên vết son môi trên má trông rất rực rỡ, bên dưới xương đòn vai của hắn hình như vẫn còn một số dấu vết không rõ ràng.
Nút trên quần áo cũng bị thiếu mất một chiếc, chỉ cắt vẫn còn bên trên.
Có thể đoán được là đã chơi vui vẻ đến như thế nào.
Hắn hình như đang rất hào hứng, lao về phía tên mập, sau đó khuôn mặt đỏ ửng đưa tay vào trong áo, móc ra một tệp tiền giấy dày cộp.
Trong vòng mười mấy giây, hắn lại lần lượt móc ra một số tiền khác từ khắp các vị trí trên cơ thể, chồng chất lên nhau, số lượng vô cùng khả quan.
Hắn vừa đếm, vừa phát ra tiếng cười không thể diễn tả được, đôi mắt nheo lại thành một đường: "Hừ-, cũng may đêm nay quản đốc không kiểm tra nghiêm ngặt." Hắn cất hết tất cả số tiền vừa đếm được đi, vô cùng vui mừng nói.