Chương 238: Cứu rỗi
Chương 238: Cứu rỗiChương 238: Cứu rỗi
"Bác sĩ." Tên mập mở miệng ra, sau vài giây, biểu hiện vô cùng bối rối nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì ở nước ta ... trả tiền hầu hạ là bất hợp pháp."
"Tôi đã từng thấy trên TV." Không đợi Giang Thành đối đáp, tên mập ẩn ý sâu xa nói: "Vào thời điểm đó, những người kia hai tay ôm đầu, ngồi xổm gọn gàng trật tự bên cạnh tường, nghe nói sau đó bị một chiếc xe khách lớn kéo đi, đều phải đến phòng nhỏ tối." (Phòng nhỏ tối: là một từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là phong tỏa những người phạm pháp, nghiêm cấm phát nói chuyện. )
"Thế thì có liên quan gì đến tôi?" Giang Thành nhíu nhíu cặp lông mày đẹp, khinh bỉ nói.
Tên mập lúc này mới phát hiện ra, ở vị trí cuối lông mày của bác sĩ vẫn còn một dấu môi, chỉ bởi vì ánh sáng hơi mờ, cho nên không được rõ ràng cho lắm.
Sau khi nghe xong những lời của bác sĩ nói, toàn bộ khuôn mặt của tên mập đều xoắn lại với nhau, trong lòng thầm nghĩ với bộ dạng của bác sĩ bây giờ, cũng không cần bị bắt tại chỗ, chỉ cần nhìn vào quần áo, dấu môi trên mặt và vết cào lộ ra bên ngoài da, chính là bằng chứng thép rồi.
Phát hiện tên mập đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa ánh mắt cũng ngày càng cổ quái, Giang Thành cân nhắc từ sự an toàn của chính mình, hơi kéo vạt áo vào bên trong.
"Không phải như những gì anh tưởng tượng đâu." Hắn giải thích: "Những cô gái đó đều là những thiếu nữ sẩy chân đang trong giai đoạn nổi loạn, mục đích chủ yếu của tôi là vì để cứu rỗi họ."
Tên mập chỉ vào dấu môi trên khuôn mặt của Giang Thành, hào hứng nói: "Cứu rỗi như này sao?"
"Đây chỉ là phương thức, không phải là mục đích." Giang Thành nói một cách bình tĩnh: "Anh phải biết, tôi là một thiên sứ áo trắng, nếu như có thể cứu rỗi bọn họ, thì cho dù tôi có chịu nhiều ủy khuất hơ nữa, cũng cam tâm tình nguyện."
Nói xong hắn tiện tay lau dấu môi in trên mặt, kết quả là càng xoa lại càng lem.
Tên mập: "..."
"Anh nghĩ rằng tôi là đi uống rượu, đi chơi, đi tìm vui vẻ?" Đặt tay xuống, Giang Thành lắc lắc đầu, thở dài một cái rồi trịnh trọng nói: "Anh sai một bác sĩ tâm lý, tôi cần phải hiểu một cách chân thực về trạng thái cuộc sống của đối tượng mà tôi phục vụ... không, đối tượng mà tôi chữa trị."
"Thật ra, tôi không vui vẻ như anh thấy đâu, đây đều là bề ngoài thôi." Giang Thành vô cùng tự nhiên gấp tiền giấy lại, sau đó nhét nó vào trong túi áo.
Bởi vì sấp tiền giấy khá dày, cho nên nhìn từ góc độ của tên mập, trong túi áo căng phồng, trông đặc biệt cồng kềnh.
"Mỗi quá trình điều trị đối với tôi mà nói, đều là một sự giày vò, sự trống trải và cô đơn hiện rõ trong ánh mắt của mỗi cô gái lạc vào thế giới hào nhoáng, đều là một loại thúc đẩy đối với tôi."
Ôm lấy lồng ngực, Giang Thành biểu hiện ra ngày càng đau đớn cùng cực: "Chỉ bằng cách không ngừng uống rượu, lợi dụng sự tê dại của rượu, mới có thể thuyết phục bản thân, tiếp tục kiên trì."
"Mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân truyền thống sẽ chỉ khiến mọi chuyện ngày càng phức tạp hơn, điều tôi tìm kiếm là một cách tiếp xúc hòa bình hơn với họ, chẳng hạn như trở thành bạn bè." Ánh mắt của Giang Thành sáng ngời: "Kiểu đối xử chân thành, tin tưởng nhau hoàn toàn."
"Cùng bọn họ trải nghiệm những gì họ nghĩ là cách tận hưởng, rồi từ ngoài vào trong, từ nông đến sâu, tìm ra mấu chốt cốt lõi, vạch trần một lần, thức tỉnh hoàn toàn những cô gái đã lạc lối này."
Đối với Giang Thành vào lúc này mà nói, như thể việc cứu rỗi những cô gái lạc lối này là ý nghĩa duy nhất cho sự tồn tại của hắn, mặc dù tương lai rất gập ghềnh, phải đối mặt với sự nhầm lẫn và hiểu lầm của vô số người, hắn cũng đều thản nhiên đối mặt.
Ngay khi miệng của tên mập co giật, hỏi: "Vậy bây giờ anh đã tìm thấy chưa, bác sĩ?"
"Tạm thời vẫn chưa." Giang Thành dựa vào ghế sô pha, vặn vẹo cơ thể một cách thoải mái: "Nhưng tôi cảm thấy sắp rồi."
"Bác sĩ." Nhìn chằm chằm vào Giang Thành đang nheo mắt, tên mập hơi ngượng ngùng nói: "Thật ra, anh không cần phải giải thích nhiều với tôi như vậy, tôi đều có thể hiểu, mặc dù bây giờ điều kiện của chúng ta không tốt, nhưng ... nhưng anh không cần thiết phải học theo cậu Bì Nguyễn kia, chúng ta vẫn phải đường đường chính chính ..."
Giang Thành rất tự nhiên duỗi ra hai ngón tay.
Tên mập ngay lập tức dừng nói, biết rằng bác sĩ lại sắp bắt đầu rồi.
"Hai điểm." Giang Thành lắc lắc ngón tay và nói: "Đầu tiên, tôi không giống với Bì Nguyễn, tư chất của tôi mạnh hơn cậu ta nhiều, thứ hai, tôi đồng đều theo độ tuổi."
"Còn một điểm quan trọng nhất." Hắn nói: "Buổi đêm nay là do một tiểu tỷ tỷ tổ chức, không liên quan gì đến phú bà, tôi không biết gì về thế giới phú bà kia hết."
"Chỉ biết rằng nếu là những phú bà có gia thế, bọn họ sẽ không lái xe thể thao mui trần lộ mặt, như vậy mục tiêu quá lớn."
"Bọn họ thường dùng là xe bảo mẫu cao cấp màu đen, là loại kính không trong suốt, biển số xe cũng có mấy bộ, mỗi lần ra ngoài đi chơi đều không trùng lặp.
"Hơn nữa cũng sẽ không lựa chọn KTV một nơi người ra người vào như vậy, bọn họ thường chọn những câu lạc bộ tư nhân cao cấp có hệ thống thành viên, thành viên mới muốn tham gia phải nhận được lời mời chung từ ít nhất ba thành viên cũ."
"Trước cửa câu lạc bộ có người tận tình tiếp khách, người bình thường đến hỏi lúc nào cũng đều là đã kín phòng, chỉ có người quen mới được dẫn lên tầng."Giang Thành suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm.
"Đây là không biết gì hết của anh à?" Tên mập kích động đứng dậy.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, trong lòng của tên mập, hình tượng về bác sĩ đã phát sinh những thay đổi long trời lở đất, từ một nhân tài dịch vụ cao cấp, trở thành một nhân viên dịch vụ cao cấp.
Mãi cho đến tận sáng hôm sau, Giang Thành vẫn cảm thấy ánh mắt tên mập nhìn mình cứ kì quái, giống như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa ... còn mang theo chút xíu bài xích.
Thông qua kinh nghiệm chữa trị bệnh nhân nhiều năm của mình, tình trạng hiện tại của tên mập rõ ràng đang bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn của sự nghỉ ngờ và thiếu tự tin.
Sau khi ăn sáng xong, Giang Thành đang đi dạo loanh quanh cửa sổ để tiêu hóa thức ăn, thì nhận được một cuộc gọi, âm thanh trên điện thoại không thể che giấu được niềm vui sướng, nhưng thái độ của Giang Thành lại rất lạnh lùng, bộ dạng với công tư phân minh.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Giang Thành nghiêng đầu qua, nói với tên mập đang dùng búa "ding ding dang" xử lí một góc sô pha lỏng lẻo: "Anh mập, tranh thủ thời gian dọn dẹp đi, sau đó lau bàn và sàn nhà qua một lượt, lát nữa sẽ có người tới đây."
"Tôi biết rồi, bác sĩ."
Khoảng nửa tiếng sau, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng giày cao gót, lạch cạch lạch cạch hiển nhiên không phải chỉ có một người, người đến Ngồi trên ghế sê pha, Giang Thành cũng không nhìn vào cửa, đầu tiên là thổi khí nóng trên tách cà phê, sau đó nhấm nháp một ngụm, sau khi đặt xuống rồi mới từ từ nói: "Mời vào."
Cánh cửa bị đẩy ra, sau đó bước vào trong ánh nắng là vài người phụ nữ trông như những quý phu nhân quý phái nhưng vẫn có nét duyên dáng hấp dẫn.
"Bác sĩ Giang." Người đứng đầu là một người phụ nữ đi bốt dài, quàng khăn choàng màu lạc đà, có vẻ rất phấn chấn, gật đầu liên tục với bác sĩ trên ghế sô pha: "Thực sự đã vất vả cho cậu rồi, chuyện của Viên Viên đã khiến cậu nhọc lòng rồi."
"Chuyện trong bổn phận thôi." Bác sĩ lạnh lùng trả lời.
"Hôm qua sau khi tài xế đưa con bé về nhà, tôi và con bé đã trò chuyện rất lâu, chúng tôi... chúng tôi đã rất lâu không trò chuyện như thế rồi." Người phụ nữ nói rồi, mắt đỏ hoe: "Tóm lại là cảm ơn cậu nhiều lắm, bác sĩ Giang."